22 thg 12, 2010

ah uh Giáng Sinh,

Với em thì Giáng Sinh chẳng có gì là đặc biệt cả, ngoại trừ một việc là em biết rằng sắp hết năm.
Tháng cuối năm, nhiều tối đi làm về muộn, trong thời gian ngồi chờ hong tóc khô, em ngồi may mấy món nhỏ nhỏ này cho vui, Bé Ý cũng ngồi may cùng chị, nó thì rất thích chim nên nó ngồi may cả bầy chim, xanh, đỏ, tím, vàng.
À vì mớ vải chẳng có màu nào là màu truyền thống của Giáng Sinh cả, nên các sản phẩm chẳng có vẻ gì là Giáng Sinh. Em định cắm vào một cành khô, sơn phết màu và mua thêm vài dây kim tuyến nữa cho lung linh một chút. Nhưng ở Sài Gòn này mà tìm được cành cây khô chắc là đỏ mắt mất thôi, nên em lấy mấy cành cây có sẳn, không đẹp như ý, và vì lười nên cũng chẳng có dây kim tuyến hay là đèn nháy luôn.


Cuối cùng thì cũng có Christmas tree hỏng giống ai nè.
Cái bình để cắm mấy nhành cây khô là cu Hành làm giùm cho, một trưa đi làm về nó dọn cơm cho ăn rồi nó bảo Hành đã làm cho Lôi cái bình rồi đó. Nó đã cắt ống giấy ra, rồi lấy carton sóng bao bên ngoài, rồi còn cột nơ nữa chứ.
Ui tương tư mấy nhóc em mất rồi......
Bên dưới là hình chụp của một vài món mà em may được.





7 thg 12, 2010

sáng nay




Hoa nhài trồng ngoài hiên của cu Hành, sáng nay hái được 9 hoa lận.
Một buổi sáng trong veo và thơm lừng hoa nhài.
Uống trà hoa hồng, nghe flower songs, thấy mình tinh khiết quá đỗi.

29 thg 11, 2010

Mộng du

Một góc nhỏ trên gác, hai bàn chân trần hơi "sẹc xì" quá nên em không chụp lại cái cảnh hệt mộng du mà em đã thấy.


Uh, buổi tối khuya ngồi ở sofa đọc tiểu thuyết, chân thì gác lên cái ghế phía trước, đầu tựa lên mớ gối phía sau, và dần dần chẳng còn gọi là ngồi nữa mà là nằm. Thoải mái làm sao!

Rồi bất chợt ngước mắt lên, nhìn thấy hai bàn chân mình, giữa thinh không

Chợt thấy ma quái, thấy hệt như là mình đang mộng du vậy, bước những bước hoang hoải trên tường, giữa thinh không. Something of magic, happens late at night*

Tự hỏi lúc này đây có phải em cũng đang mộng du giữa cuộc đời.



[Brand New Day, Joshua Radin]

Màu mè kẹp gỗ.

Hôm rồi ra Ngàn Thông thấy bán mấy cái kẹp gỗ được sơn màu mè, nhưng trời ơi rớ tới giá của nó thì rụt tay lại liền.
Cứ so sánh với mớ kẹp mà em mua ở chợ Dalat, thì để mua 10 cái kẹp ở đây em có thể  mua được 100 cái ở chợ Dalat. Loại em mua là loại gỗ mộc,không dùng loại gỗ tốt, không dùng dây kẽm tốt nhưng nếu mình chịu khó trang trí lại một chút, cũng có cả mớ kẹp màu mè của riêng mình và độc đáo chả kém ở tiệm mà lại rất rẻ nữa chứ.
Một vài mảnh giấy màu đẹp, một ít keo một chút xíu thời gian nữa
Em chỉ dự định dùng kẹp này để kẹp ảnh treo thôi, nên mới dùng giấy. Mình cũng có thể dùng decal nhựa hoặc dùng sơn nếu treo kẹp ngoài trời.
Em gỡ từng mãnh gỗ ra, dán lên giấy bằng keo PVA rồi đợi cho thật khô. Sau đó dùng dao cắt sát cạnh gỗ rồi lại phủ lên một lớp keo nữa, lần này phủ toàn bộ miếng gỗ luôn để cho giấy không bị bong ra, không bay màu.
 
Rồi chờ cho khô, rồi lại gắn dây kẽm vào lại.
Uh, hôm nay sẽ lấy hình và treo lên, từ hồi nào tới giờ chưa bao giờ em dùng hình của mình chụp để treo trang trí cả, hôm nay sẽ lựa chọn một số tấm để treo.

13 thg 11, 2010

treo tòng teng

Một đêm rảnh, ngồi lôi mấy tấm hình hoa đã được ép plastic mà chị để lại cho treo tòng teng ngay cái bàn để sách. Rất dễ thương nhé.


 Toàn hình hoa là hoa, được chị cắt ra từ mấy tờ lịch cũ, rồi ép plastic lại cho cứng cáp.


Ở cuối mỗi dây treo, cột thêm mấy con bọ, quà tặng của Loteria.

27 thg 9, 2010

Sách ảnh để trang trí...

Em nhớ là mình gần như hét toáng lên khi được chị tặng cho quyển sách ảnh này.

Đó là một quyển sách của nhiếp ảnh Hans Silvester tên là Coulors and textures of Greek Islands. Em cực kỳ mê mẩn với khung hình chụp như thế này. Anh này đã chụp những thứ nhỏ bé, chi tiết, những hình ảnh dễ thương của muôn vàn thứ trên đảo Greek bằng máy phim (Leica 135-180mm, film Kodak 64-200)

Từ cái cửa sổ đầy rêu, hình ảnh bong sơn trên mạng thuyền, tới bóng đỗ ở những bậc thang..... , những cái móc treo quần áo cho tới những chiếc đinh gắn những poster quảng cáo. Mỗi chi tiết nhỏ ấy dường như là một tác phẩm nghệ thuật vậy. 

Em nhớ là mình đã ôm quyển sách xem đi xem lại hết mấy đêm mới hết sướng. Em có một cái bàn dài sau lưng cái bàn đọc, nơi em để những quyển sách đang đọc dở dang lên đó. Và em đã để quyển sách hình của mình lên cái bàn đó, mỗi sáng thức dậy lật một trang mới, cứ như là mình có vô số những bức tranh vậy....






Kiểu cắm hoa của Gà, hoa hái ngoài hiên, cắm vào bộ tách gốm rạng.

Gà Lôi đẹp trong góc nhìn của Ý Khôi!

_MG_4944
_MG_4946
Em đã có một ngày Chủ Nhật rất êm ái và nhẹ nhàng.
Em thức dậy, dọn dẹp nhà cửa, rồi nấu cơm trưa, rồi ăn trưa êm đềm bên mấy đứa em, thiếu Vịt Xim thôi.
Một buổi chiều chỉ nằm dài đọc truyện thôi, dạo này đầu óc em mụ mị ngập tràn trong những tiểu thuyết tình cảm của Trung Quốc.
Lúc đang nằm đọc sách thì bé Ý lôi máy chụp hình ra và chụp cho em, vì trong mắt bé Ý lúc đó, trông Lôi thật là đẹp. Nó làm em bất giác mỉm cười và chắc vì thế mà có được một giấc ngủ khá bình yên sau đó.
Tranh thủ lúc nghỉ trưa, lấy hình ra và up lên blog vì trưa ăn cơm bé Ý cứ giục mãi là up hình lên đi Lôi.

20 thg 9, 2010

vụn vặt về một chuyến đi

Hà Nội chỉ mới chớm Thu, trời đã dịu hẳn rồi, nhưng đâu đó cái nắng nóng, oi nồng vẫn còn.
Một thoáng thất vọng vì mùa Thu không có lá rơi vàng, không như trong trí tưởng tượng của em, nhưng chuyến đi vừa rồi, dù ngắn ngủi, dù gặp nhiều chuyện không hay vẫn đem lại cho em nhiều cảm xúc mới mẻ.
Thôi thì chuyện không hay không nên nói.
Em thích những con phố cũ kỹ già nua, như một giấc mơ nào đó xa xăm. Có những con phố ồn ào, nhưng cũng có những con phố yên ắng. Và em đặc biệt yêu thích những ô cửa nhuốm bụi thời gian, cũ kỹ, mộc mạc.
Hà Nội – những ổ khóa- Em chợt phát hiện ra, những ổ khóa ở Hà Nội nhiều vô kể, hình như mọi thứ đều cần phải khóa, và mọi thứ đều có chủ. Cái xe đạp khóa vào cánh cửa, cái ghế gỗ khóa vào cánh cửa, cái bình ga cũng khóa, bó tre, cái bàn….mọi thứ đều được khóa lại. Nhưng nhìn những ổ khóa trông rất dễ thương, nhìn chúng em có rất nhiều cảm xúc, khó diễn đạt lắm.
Em thích những gánh hàng hoa đầy màu sắc, ở Sài Gòn rất hiếm thấy những gánh hoa như thế.
Em thích cảm giác nhẹ nhõm khi ngồi đồ không cạnh bờ hồ, và khi được ngồi sau xe một cô bé đi lòng vòng.
Phải nói thêm một chút về cô bé này, nụ cười rất tươi, rất hiền. Khi gặp cô bé bổng chốc em thấy mình già nua, và thèm được tươi trẻ như em ấy. Một phút nào đó khi ngồi nói chuyện em đã tự hỏi, không biết những năm ở tuổi em mình như thế nào? Liệu mình có tươi tắn và hồn nhiên như thế không hay mình cũng đã già nua tự thuở nào.
Cám ơn Hà Yên về một buổi chiều rất đỗi dễ thương, được em kể cho nghe về Hà Nội, về Bắc Giang quê em, và về những câu chuyện khác nữa….

à uh, đã cảm thấy rất cô đơn khi mắc kẹt bởi một cơn mưa rất lớn, cứ như là mình đang đứng ở tận cùng thế giới vậy, và chẳng có một sợi dây nào liên kết với thế giới ngài kia như Banana Yoshimoto đã viết.

Đã có một đêm rất thức khuya rất buồn vì nghe chuyện của một anh bạn, rồi cảm thấy bất ổn. Thấy mình loay hoay, thấy chung quanh loay hoay, thấy thương cho những tình yêu chung quanh mình. Muốn xòe tay ra ôm hết thảy vào lòng, muốn cứu vớt tất cả…..nhưng bàn tay em thì bé nhỏ, em phải làm gì đây? Những yêu thương của em ạ, rồi đêm sẽ qua, rồi bình minh sẽ ló dạng, rồi sẽ bình yên cả thôi, tin em đi.

Vậy mà sáng hôm sau cũng ráng thức dậy sớm để ra cafe Đinh mà Hà Yên đã chỉ đường từ tối hôm trước. Mùi cafe, mùi khói thuốc và hơn bao giờ hết thấy thích mùi khói thuốc sáng hôm ấy. Đã bất chợt thèm một điếu thuốc.


Chỉ là lụn vụn mớ cảm xúc linh tinh về một chuyến đi.
       

10 thg 9, 2010

Tháng 9 mùa Thu

Em sẽ có một chuyến đi Hà Nội vào mùa Thu như em hằng mong ước. Em nghe nói mùa này ngoài ấy đẹp nhất.

Cũng như mọi lần trước, chuyến đi này không hề có một kế hoạch cụ thể nào. Chỉ là chị Hai tìm được vé giá rẻ, thế là em đi Hà Nội. Và trong đầu em cũng chẳng có một dự định trước nào cho 2 ngày ở Hà Nội cả.

Trước giờ đi, thì công việc lại cứ dồn dập và tới tấp, tự dưng thấy lo lắng vô cùng….ai chà lần nào đi cũng vậy.

Em dự định sẽ chẳng liên lạc với ai, nhưng rồi cũng gửi 2 cái email, một là mời ăn tối, hai là mời cafe.

Cô bé em mời cafe thì rất dịu dàng nhắn tin lại, em đón chị lúc 4h. Cô bé thiệt là dễ thương.

Em sẽ có 2  ngày mùa Thu đầu tiên trong đời.

Em sẽ ngó nghiêng căn nhà ngày xưa mà mẹ đã từng ở.

Sẽ lang thang và lòng vòng phố cổ.

Sẽ cafe đâu đó.

……

28 thg 8, 2010

Túi đựng hình

Em có vài mẫu vải nhỏ, để hoài nên mà không biết làm gì.

Hôm nay rửa mấy tấm hình mà không có album để đựng, nên em đã làm mấy cái túi này để đựng hình dạng bao thư và có dây cột lại. Em sẽ làm thêm nhiều hơn nữa, mỗi túi đựng một loạt hình nào đó.



Thông thường thì em làm bằng giấy sẽ tiện hơn, cứng cáp hơn, tuy nhiên túi bằng vải thì bền hơn. Và vì em có sẳn vải nên dùng vải cho nó tiện. Em đã quệt một lớp hồ lên hay mặt vải, và chờ cho nó khô để định hình vải cho nó cứng, gần giống giấy.

Một bình hoa nhỏ chào buổi sáng

Vẫn là hoa Chuỗi Ngọc ăn trộm ở nhà hàng xóm, và dùng cái chai đựng oxy già làm bình cắm.

9 thg 8, 2010

có những khi lòng nhẹ như mây

Buổi tối, trời mưa êm êm, nên hai chị em xuống bếp uống trà.

Trà hoa hồng thơm ngan ngát, mùi mật ong thanh ngọt, và Quang Dũng ca êm ái. Thấy lòng mình nhẹ như mây, và cuộc sống đâu cần gì nhiều hơn thế nữa.

Trà hoa hồng
Hoa cúc trên bàn ăn

7 thg 8, 2010

28 thg 7, 2010

Rửa ảnh làm bìa sổ

Nhặt nhạnh mấy tờ giấy gói bản in ở công ty, gấp lại và cắt nhỏ ra để làm sổ nhỏ thế này. Lấy mấy cái ảnh đã rửa ra làm bìa và đóng như dạng quyển note, có thể xé ra thành từng tờ.


bìa sổ, chiều hẹn hò
Hình chụp một cái ghế gỗ nhỏ trước cửa gỗ của một căn nhà rất cũ ở Đơn Dương, một bức ảnh  mà em rất thích. Em đã rửa ra với ý định là làm bookmark, nhưng cuối cùng lại làm bìa sổ.
Em thích tấm hình bởi lẽ, mỗi lần nhìn vào nó, rất nhiều kỹ niệm hồi mấy chị em còn bé xíu cứ hiện về. Em thấy căn nhà nhỏ hồi xưa, có mấy đứa trẻ con, mỗi chiều trời mưa hay đứng bên cửa sổ mà ngóng về phía bên kia đồi chờ bố mẹ chúng về......

Em dùng mấy con dấu bằng gỗ mít để đóng lên trang trí cho mấy trang giấy ruột bên trong. Mấy con dấu hình ngộ nghĩnh rất đáng yêu. Cái màu mực xanh lá, in lên giấy vàng rất quyến rũ.

Giỏ đệm-jeans

 Một cái túi làm mới từ giỏ lát và vải jeans. Đã cẩn thận bịt hai góc giỏ lại cho bền. Nhìn hơi sến một tẹo nhưng rất lạ nhé.

Em cũng cẩn thận may một lớp vải lót túi ở bên trong nữa, may tay ấy. Mất cả tiếng đồng hồ lận, vì mắt mũi kèm nhèm lắm.

22 thg 7, 2010

nhớ phố

trời mưa lớn

và rất thèm cafe sữa nóng,

thèm một con phố sụt sùi, mờ ảo,

thèm một cái nắm tay....

chỉ là vẩn vơ

16 thg 7, 2010

giỏ đệm- caro

Có lần em ghé cửa hàng gốm của anh họa sỹ người Bát Tràng để mua bộ bình trà tặng mẹ.
Anh gói bộ bình trà vào cái giỏ lát rất xinh nhé, thế là em biến đổi nó một chút thành để tạo thành cái túi be bé, xinh xinh này. Vải caro có sẳn, mua được trong lần đi An Giang cùng Vivian năm nào, xếp đống giờ mới có dịp dùng tới.
Kích thước nhỏ, quai khá dài, có thể đeo ngang người được.Có những ngày la cà nhà sách, café hay dạo phố đâu đó, cái túi nhỏ này là tiện nhất.
Mà cái màu nó lòe loẹt quá, chằng biết có bộ váy áo nào phù hợp không?

15 thg 7, 2010

Hai mươi vs ba mươi.



Sáng nay, rất nhiều niềm cảm xúc khi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cu Hỷ và cu Hành – hai thằng em thân yêu. Em chỉ ngồi ngắm tụi nó ăn mà thấy hạnh phúc đang tràn ngập, thấy mình có cả thế gian ấy chứ.
Rồi chợt nhiên, em nhận ra rằng sao mình khác quá xa cái tuổi 20 quá chừng.
Hồi hai mươi, lòng nhiệt huyết tràn trề, đôi lúc em tự hỏi chẳng biết mình lấy đâu ra sức lực để làm được những việc như thế. Sáng dậy sớm tầm 5h, đi chợ, nấu cơm để ăn trưa. Đi đến trường đi học, rồi đi đến xưởng thực tập. Buổi tối, lại đi học thêm, sau giờ học thêm là giờ làm việc thêm ở một xưởng khác, có khi làm tới 1-2 h sáng mệt phờ râu. Vậy mà ngày nào cũng hăm hở đi từ sáng sớm. Đó là những ngày của năm cuối đại học, bận rộn và hăm hở.
Hồi hai mươi, những ước mơ thật vời vợi, đại loại như, mong ước trở thành một người phụ nữ thành đạt, kiếm ra bạc tỷ, đi xe sang, ở nhà to lớn…. luôn luôn bận rộn, mong ước mở được công ty cho riêng mình……Lòng đầy nhiệt huyết khi bắt đầu đi làm, lúc nào cũng nghĩ là mình sẽ đóng góp gì đó cho công ty, nghĩ là to lớn lắm. Đó là những ngày mới ra trường, nhiệt tình và viễn vông.
Giờ ba mươi tuổi, những ước mơ chỉ là nhỏ bé và đơn giản. Là mở một tiệm hoa nhỏ nhỏ, một tiệm bánh ngọt, hay một cửa hàng thủ công……Mơ mở một tiệm café nho nhỏ để tự tay chăm chút lấy tất cả, từ pha ly café đến nấu các món buổi trưa. Và rồi, được ngủ một giấc ngủ bình yên khi đêm về. Và chỉ mơ ước một ngôi nhà nhỏ, ấm cúng và sạch sẽ thôi.
Ngày ngày, vẫn đến công ty, có việc thì vẫn làm hết trách nhiệm, và vẫn làm việc như điên khi mùa cao điểm, nhưng lòng nhiệt thành và hăm hở đã vơi đi khá nhiều.
Hồi đó yêu tất cả mọi người, ngày Lễ ngày Tết, sinh nhật ai cũng nhớ, cũng có quà. Còn bây giờ về nhà nghỉ Tết cũng chẳng buồn chào ai, nói gì đến việc là mua quà tặng đồng nghiệp. Để khi sếp gọi điện chúc Tết trước thì mới thấy ê hề làm sao. Và rồi, giờ đây bổng dưng thấy chẳng còn quý mến gì ai, và thấy mình sao cứ trơ trơ mà sống. Cũng không phải là không nhớ tới, nhưng cứ để đó và bỏ qua mà chẳng làm gì hết.
Cũng may còn một điều an ủi là tình yêu cho gia đình, cho những đứa em vẫn còn nguyên vẹn.
Hồi hai mươi tuổi, thấy mình thật kiên cường và mạnh mẽ, giờ thì thấy mình thật mong manh và yếu đuối. Nhí nhắng tới mức có thể vừa đi vừa khóc ngoài đường chỉ vì quá căng thẳng khi di chuyển trong cái thành phố quá ồn ào này. Để rồi dời nhà tới một cái hẻm nhỏ gần công ty và đi bộ vài bước trong hẻm là tới nơi làm việc, đi làm rồi về nhà, đường em đi giờ quá bình yên còn gì. Một tuần thò mặt ra đường một lần đi chợ, vậy xem như đã né được sự ồn ào. …
Ngày đó, thấy mình rất lạc quan ngược lại với bây giờ căng thẳng với những điều rất nhỏ nhặt. Cũng tự biết là những căng thẳng do chính bản thân mình tự tạo ra, và chỉ có mình mới có thể giải thoát cho mình, nhưng rồi vẫn không làm được.
uh vậy đó, hồi đó và bây giờ quá khác nhau.


12 thg 7, 2010

giỏ đệm...

Mẹ Eliott cho em một mớ giỏ đệm loại thô, nên em đã trang trí lại một cái tặng chị.
Và làm 3 cái khác nữa bằng vải jeans cho em (cái này để dành khoe sau :) )
Em dùng một ít vải màu hồng lót bên trong, và phủ luôn cả mép của giỏ nguyên thủy, bở nó rât thô và xù xì. Có dùng mấy hạt gốm để trang trí trên thân giỏ. Em chỉ làm thô thôi, không cầu kỳ lắm đâu.
Mười lăm phút một cái giỏ thô nữa là có được một cái giỏ mới toanh, và rất xinh nữa chứ, lại không đụng hàng với ai.

Hổm giờ không còn máy ảnh để "chụp chọt" nữa, nên có rất nhiều sản phẩm em làm ra mà vẫn chất đống ở đây. Buồn thỉu buồn thiu.
Trong khi đợi Mẹ gởi lại cái Cannon A530 cũ xuống dùng đỡ, thôi thì cứ tối tối vẫn chăm chỉ làm thủ công và để đó vậy.

7 thg 7, 2010

một buổi sáng trong veo

Một buổi sáng trong veo, đã rất lâu rồi em mới ngủ một giấc ngon đến vậy. 
Không mê man, không mộng mị, hệt như là em được ngủ một giấc sau cả ngàn năm mất ngủ.
Em đã ngồi rất lâu trên lan can nhà, ngắm mấy dây bầu hồ lô mà cu Hành trồng, cũng chẳng suy nghĩ gì hết, chỉ là ngồi thế thôi.
Lục được một tấm hình em chụp rất lâu rồi, cũng là một buổi sáng ngồi rất lâu trước mấy nụ hoa dại.

29 thg 6, 2010

Bất chợt

Nguyễn Thị Đạo Tĩnh



Đôi khi

Con chuồn chuồn bất chợt

Đậu xuống cành rào

Những chiếc gai run rẩy



Đôi khi ngọn gió hoang bất chợt

Đùa giỡn sau làn áo mỏng

Thiếu nữ rùng mình



Đôi khi cơn mưa rào bất chợt

Giận hờn trút xuống khóm hoa

Những cánh hồng tươi tan tác



Đôi khi tình yêu bất chợt

Ghé qua tim người

Để lại thẳm sâu

Vết xước



Bạn gởi cho bài thơ, đọc rồi em chợt nghĩ về những điều bất chợt trong đời mình.

Có những tình bạn bất chợt gặp nhau rồi bền chặt, cũng có những tình bạn lâu đời bất chợt mất tăm.

Có những tình yêu bất chợt đến rồi bất chợt đi, để lại em ngẩn ngơ ôm tiếc nuối xa xăm. Để em chợt chạnh lòng trong những đêm khuya vắng.

Ừ thì cũng như em bất chợt đến trong đời, và rồi một lúc nào đó chắc là cũng sẽ bất chợt ra đi.

15 thg 5, 2010

Khiêu vũ dưới mưa

Khiêu vũ dưới mưa
Đơn Dương tháng Tư 2010
Chỉ là một buổi sáng thèm được thức dậy trong tiếng mưa.

14 thg 5, 2010

về vườn

Sáng nay, ngồi ăn sáng và uống trà với cu Hành.



Nó nói giọng rất hồn nhiên: Hành sống ở Sài Gòn 10 năm nữa thôi, rồi Hành về Đơn Dương làm rẫy sống cùng bố mẹ.



Nghe nó nói mà em cảm động quá chừng.

Có một chút buồn và rươm rướm nữa, giá như cái rẫy ngày xưa vẫn còn. Chợt mọi kí ức về tuổi thơ êm đềm trên cái rẫy ấy lại ùa về, dạt dào, nghẹn ngào.....



Em cười và nói với cu Hành : rồi mỗi mùa hè Hành cho Lôi gởi con Lôi về rẫy nha, để cho cậu Hành 

Cu Hành cười lớn: Phải có mùa hè khổ luyện chứ, phải cho làm cho tay tụi nó cứng lại như tay bọn mình hồi nhỏ.

Hai chị em cứ tủm tỉm cười, rồi kể chuyện hồi xưa. Chẳng hiểu sao mắt em lại ngấn nước, chắc tại vì những thứ quá đẹp đẽ trong đời mà mình đã từng trải qua.



Mong là cu Hành sẽ thực hiện được ước mơ của nó. Vì nó yêu cây cối hoa cỏ, nó yêu thiên nhiên, nó thích trồng cây hệt như mẹ.

11 thg 5, 2010

Những khỏang lặng trong đời

 Một tấm hình chụp trong lúc mấy chị em đi cafe


Mỗi sáng thức dậy, hai chị em thường ngồi uống trà và cafe. Hôm nay uống trà gì, hình như đó là điệp khúc mà sáng nào cu Hành cũng hỏi em. Vì nhà có rất nhiều loại trà, hoa Hồng, hoa Cúc, Ô Long, Dilma bạc hà,  trà Cầu Đất quê nhà, và có cả trà Anh.....Nó trồng chậu hoa nhài phía trên gác, nếu em bảo thích uống trà nhài thì nó sẽ hái vài bông bỏ vào tích trà. Sáng sớm mà uống trà thấy mình sao mà thanh tịnh và tinh tế đến  thế?
Hai chị em, vài cái bánh quy, hai tách cà phê, một tích trà, rồi hai đứa im lặng mà nhâm nhi.  Cái khỏang lặng đó thật là thứ năng lượng khởi đầu ngày mới mà chẳng dễ gì ai cũng có thể hưởng thụ được.
Không biết cu Hành nó nghĩ gì mỗi sáng ngồi cạnh em uống trà như thế? Còn em thường hồi tưởng lại những gì em mơ được đêm qua...có dạo đã làm siêng kể lại tất cả những giấc mơ của mình trên blog và chia sẽ nó cho vài người....Dạo này lười thật, chẳng làm gì cả, chẳng buồn ghi lại nữa. Mặc dầu có những giấc mơ vẫn còn nhớ rất rõ.
....

....

.....



Em chợt nghĩ người ta  cần có những khỏang lặng trong đời.
Cần hay là thích nhỉ?


3 thg 5, 2010

Cánh bướm mùa thu



Khoe cái góc nhỏ này là để đáp lễ anh Chủ nè.
Rất yêu mấy cái lá anh mang về cho đây. Thật là không uổng công đã thuê Xuân Thảo đòi nợ giùm. Hehehehe
Trong đám lá có một cái lớn nhất và khác biệt nhất, em đã sơn màu dán lên cái mành ăn và treo ngay đầu tủ sách. Sơn màu vì em chẳng có tấm mành nào có màu khớp với màu của lá khô cả, mặc dầu là em vẫn thích màu tự nhiên của lá hơn.

sổ ruy băng

Quyển sổ này em làm lâu lắm rồi, nhân chiều nay rảnh rỗi mới chụp hình để post lên khoe đây. Dạo này hình như em chẳng còn yêu nơi này hay sao ấy, lâu rất lâu mới ghé vào thăm.

Cái bìa quyển này được làm từ bức tranh của chị Loan, chị bảo em có làm gì thì làm đi, chị chẳng biết phải làm gì với nó cả. Thế là em rinh về nhà và bọc bìa cho quyển sổ ruy băng nhỏ này. Em cũng giống chị, đôi lúc nổi cơn lên thì làm quá trời thứ linh tinh, rồi cất vào tủ, chẳng biết phải làm gì với chúng cả.


Còn quyển sổ bên dưới thì làm từ cái mành ăn mà một anh khách hàng cực kỳ dễ thương ở ngòai Bắc gởi để cám ơn sau khi em giúp anh í một chuyện nhỏ. Mấy cái vỏ ốc nhặt nhạnh được từ những chuyến đi biển.