30 thg 6, 2007

Craft blog

Mặc dầu đang sống tại một thành phố hiện đại làm việc tại một môi trường năng động, và luôn luôn cố gắng tìm hiểu những điều mới mẻ và hiện đại. Ấy thế mà tôi luôn bị những hình ảnh cũ kỷ như hình ảnh của những ngôi chợ quê, của những mái đình, của những đụn rơm, của những ngôi làng nhỏ bé ở nông thôn, của những cánh đồng, của rặng núi, của con đường làng thoai thoải... cuốn hút. Tôi luôn luôn dành nhiều triều mến cho những hình ảnh này, những hình ảnh lãng mạn của tự nhiên, của quá khứ...
Và một điều nữa, tôi luôn yêu thích những sản phẩm thủ công, yêu thích những công việc thủ công, khó mà diễn tả được cái cảm giác vui thích khi tự tay mình làm ra được những vật dụng nho nhỏ.Đó là lý do tôi tạo ra blog Happy from small things như là một nơi để trưng bày những vật nho nhỏ mà tôi làm được, và vui khi có ai đó xem hoặc cho nhận xét.Thu gom hạnh phúc từ những điều nhỏ nhặt ấy mà. Tôi chỉ tiếc là tôi chẳng có nhiều thời gian để làm.
Còn một lý do nữa là tôi muốn luyện tập tiếng Anh của mình, nó thật kinh khủng...

29 thg 6, 2007

Net cellphone bag


I use a Weather-NET® (one kind of Net makes chair seat) to make my cellphone bag. It is easy to knit two sides of it together.


Front side

Back side

28 thg 6, 2007

Cut paper picture!


From the tutorial of Green Been Baby blog I made this picture. Green Been Baby is one of craft blog, I just random found this blog, I love her cut paper products, so lovely and lively.



A beautiful picture!!!

Cute girl

Key accessory

I found out the tutorial Kitty-heart Felt Keyring from Lillte thing blog and made one-not so beautiful- but I was so glad when I finished it. I don’t have felt, so I use fabric to sew.

Thank so much for giving me an really interesting tutorial to make key accessory.



Heart side

Cat side

25 thg 6, 2007

July Calendar


Close-up

Hanging

I cut some hearts and flowers pattern from the gift-wrapping, and used needle to sew the numbers to make a July Calendar.
So lovelly, right?

23 thg 6, 2007

Lãng đãng thứ Bảy mưa!

Thứ bảy, mọi thứ chung quanh yên tĩnh đến lạ kỳ. Mưa nhè nhẹ suốt từ sáng làm cho không khí như ảm đạm hơn. Tới công ty, ngồi nghe vài bản hòa tấu của Francis Goya, buồn. Thế là vác cái túi trốn khỏi công ty, cafe thôi. Không phải trốn việc đâu nhé, mà sếp bảo thứ Bảy mà không có việc gì thì nghỉ, thế là ta chuồn thôi.
Chạy ù tới "Không gian xưa" một quán cafe quen thuộc mà ta rất thích, nằm tít trong hẻm. Đúng như cái tên gọi của nó, "Không gian xưa" là một không gian tĩnh mịch, nơi đó như vẫn tái tạo được nguyên vẹn cái màu lãng mạn xưa cũ, cái màu gạch đỏ Bát Tràng ở nền và màu gạch ống cũ ở tường quen thuộc ấy. Với lối kiến trúc cổ xưa mang hơi hướm của Huế với nhà rường và những chiếc đèn lồng. Một không gian rất tĩnh mà ta rất thích vì nơi đây như giúp ta tìm thấy những khỏang lặng hiếm hoi của cuộc sống tất bật những lo toan, tính tóan.
Leo lên tầng trên, chọn một bàn ngòai hiêng với cái dù đỏ to tướng trên đầu. Mưa nhẹ tí tách từng hạt chung quanh, phả vào ta cái lạnh nhè nhẹ, làm ta nhớ những chiều cafe Dalat. Ngồi nhìn ngọn tre đong đưa theo gió, mưa làm cho nó mảnh khảnh hơn, và lòng ta cũng đong đưa nhè nhẹ với những nhớ, mong, hy vọng và với những tưởng tượng về tương lai.
Ta miên man trong tiếng mưa và tiếng hòa tấu "Vô Thường"
Một ngày mưa rất nhẹ.

18 thg 6, 2007

My Sunday

I got up soon for i had to go to school. I was tired for today was Sunday. It is not fun to go to school on Sunday. I prefer to sit in the cafe shop and feel the taste of Saigon morning than go to school.
I went to the class on time, but there are not so much many people in the class, I thought they like sleeping in bed late on Sundays.

After the class, I took my motorbike and wandered round the SaiGon and bought some small things. SaiGon today was so beautiful, sunny and windy.
I went to the cafe shop in the afternoon and finished my day. I like Sundays like that, so peaceful. I wish my soul always peaceful like that.

16 thg 6, 2007

Cellphone bag

Lại một tuần nữa rồi, lại rảnh rỗi, vừa chat với anh bạn vừa may cái áo mới cho cellphone. Lụi cụi móc, thêu, may... Vui.
Cuối tuần vui vẻ nhỏ ơi.


Mặt trước với hình con nai,
cái treo điện thoại hình trái tim vừa
mới may hôm qua.

Mặt sau hình 2 cây nấm, nhưng sau khi
thêu xong không biết hình gì, he he

Đây rồi, sản phẩm cuối cùng và người mẫu,
kiêm tác giả

14 thg 6, 2007

Cho tôi những ngày xưa!

Chiều hôm qua, trong lúc thầy giáo cho nghỉ giữa giờ, tôi ngồi yên một chỗ, chẳng biết làm gì, tôi lại cố đọc những chữ chi chít trên mặt bàn. Cảnh tượng này làm tôi nhớ lại những ngày xưa cũ, những ngày khi tôi đang học lớp 8.

Hồi đó, trường của tôi là trường cấp 2 và 3 vì vậy các học sinh cấp 3 thì học buổi sáng, còn bọn học sinh cấp 2 tụi tôi học buổi chiều. Phòng học của lớp tôi vào buổi sáng là lớp học của các anh chị 11. Có một lần vào giờ ra chơi tôi cũng ngồi yên tại chỗ và hí hoáy đọc những thứ linh tinh trên mặt bàn, chằng chịt những chữ là chữ, những câu thơ lơ lững, những công thức toán…và giữa cái mớ chằng chịt ấy tôi đọc được một dòng chữ rõ ràng: “Ai ngồi chỗ này xin cho biết tên?” ­Rồi tôi cũng nghịch ngợm viết tên mình cụt lũn bên dưới câu hỏi ấy. Ngày hôm sau tôi nhận được câu trả lời, “Anh là….mình là Huynh Muội nha”.

Vậy là tôi có một ông anh. Thế là những cuộc đối thoại diễn ra, dường như mặt bàn chằng chịt kia không đủ chỗ cho những dòng chữ mà Huynh Muội tôi viết. Rồi chúng tôi trao đổi bằng những mẫu giấy nhỏ gắn vào kẹt bàn. Chỉ là những mẫu giấy rất nhỏ “Hôm nay Muội thế nào, hôm nay Huynh…”, Những mẫu giấy rất nhỏ ấy lại làm tôi vui biết chừng nào.

Rồi mùa thi đến, rồi mùa hè sang, rồi tôi chuyển trường, rồi Huynh vào đại học, những lá thư nhét kẹt bàn không còn nữa, nhưng chúng vẫn còn mãi trong tôi, để những lúc như chiều hôm qua tôi lại lục ra mà mĩm cười. Tôi tự hỏi không biết lũ học trò nghịch ngợm ngày nay có thường chơi trò viết thư để kẹt bàn như tôi và Huynh ngày xưa không?

Cho tôi và cho Huynh những ngày xưa lắc xưa lơ.

14-06-2007




9 thg 6, 2007

Niềm vui nhỏ,

Cuối tuần, khá yên tĩnh.
Tôi ngồi lụi cụi may cái túi nhỏ này, không được đẹp lắm nhưng dù sao thì tôi cũng rất thích vì tôi tự may lấy mà. Tôi rất thích dùng những vật dụng do chính tay mình tạo ra. Mỗi lần bối rối không biết làm gì, hoặc mỗi lần rơi vào tình trạng căng thẳng, tôi thường tự tìm làm cho mình cái gì đó. Việc đơn giản nhất là cắm bình hoa cho chính mình.Tôi cảm thấy thoải mái rất nhiều sau khi nhìn những vật bé bé xinh xinh mình vừa tạo ra, mọi lo lắng, mọi muộn phiền như tiêu tan trong chốc lát


Nhìn kỹ lại thì trông cái túi tôi may cũng xinh ra phết.

Đeo vào người trông cành xinh hơn

5 thg 6, 2007

Lang thang cùng kỷ niệm

Tháng sáu, những cơn mưa ngày càng dồn dập, vội vàng hơn, như là chúng sợ chẳng có cơ hội trút xuống vậy.

Tôi và vài người bạn dầm mưa để tìm lại những kỷ niệm cũ, chúng tôi về lại Đại Cương nơi mà chúng tôi đã học và ở 3 học kỳ cách đây 8 năm. Đại học Đại Cương chúng tôi quen gọi như vậy, thật ra đó là cơ sở 2 của đại học Khoa Học Tự Nhiên. Mọi thứ thật lạ lẫm trong mắt, không gian và cảnh vật thay đổi nhiều quá, cũng phải thôi 8 năm rồi còn gì.

Chúng tôi là những người bạn cùng ở cùng phòng kí túc xá, chúng tôi đã gắn bó với nhau hơn 3 học kỳ và giờ đây dù mỗi người mỗi phương, mỗi công việc, mỗi thế giới riêng, nhưng chúng tôi luôn có một điểm chung đó là ký ức, là khoảng thời gian ở bên nhau. Thỉnh thoảng chúng tôi gặp lại nhau như tìm lại một phần của chính chúng tôi.

Ngày trước ở nơi đây thật vắng vẻ, chỉ đông đúc ở khu kí túc xá và khu trường học thôi, còn lại tôi chỉ thấy khu rừng tràm mới trồng mà cỏ phủ lấp cả tràm và những đàn muỗi khổng lồ mà thôi, lưa thưa mới thấy một vài nóc nhà bằng lá dừa. Buổi tối, ngồi học bài có thể nghe rõ mồn một tiếng rít rít của côn trùng. Có những đêm học bài khuya, nghe tiếng côn trùng nhớ nhà đến cồn cào cả ruột.

Chúng tôi đi dạo lòng vòng chung quanh trường, đi tới đâu cũng nghe tiếng í ới :”chỗ này hồi xưa…nhớ không” rồi cả bọn tranh nhau nói. Khung cảnh mang tôi về những ngày mới bắt đầu cuộc sống sinh viên, tôi đứng lặng hồi lâu để lang thang cùng với ký ức.

Những ngày sống ở đây thật vất vả, nhưng tôi luôn cảm thấy may mắn vì khoảng thời gian đó như là một khúc phim làm cho cuộn phim cuộc đời tôi thêm phong phú.

Đi lang thang trong sân trường, tôi bắt gặp được đám xác hoa phượng rụng vung vãi trên sân vì cơn mưa lúc nãy. Tôi ngồi xuống nhặt vài bông hoa và làm thành hình con bướm, một công việc mà tôi rất thích khi tôi còn là học sinh trung học. Tôi khó mà diễn tả được cảm xúc của tôi lúc này, tôi bắt gặp được tôi bé dại của thời còn đi học:




Loay hoay làm bướm từ hoa phượng

Con bướm phượng tôi vừa làm được