25 thg 4, 2007

Ve sầu kêu ve ve

Chiều hôm qua, lúc chạy ngang qua công viên trước Dinh Độc Lập, mình đã nghe tiếng ve sầu kêu rộn rã, wow không thể tin được, tiếng ve rộn rã giữa lòng Sài Gòn. Mùa hè đến rồi sao?
Mình thật sự rất bất ngờ, đã lâu lắm rồi không được nghe tiếng ve kêu.
Trong phút chốc lòng mình chợt chùng xuống, thấy hụt hẩng, thấy buồn buồn, vì hình như khái niệm đón chờ mùa hè chẳng còn tồn tại. Nhớ ghê thời còn đi học, cực mà vui.
Hồi mình còn học phổ thông, mỗi mùa hè qua đi đều đọng lại trong lòng những kỷ niệm khó quên. Hễ được nghỉ hè, là tất cả mấy chị em được vào ở hẳn trong nông trại cùng bố mẹ. Quên hẳn sách vở, bút thước, sướng thiệt. Suốt mùa hè, người mình lấm lem, vừa hôi mùi đất vừa hôi mùi khét nắng. Mình mãi mê với cỏ với chim, với những cuộc dàn binh đánh trận hoặc ngất ngưởng trên lưng bò. Chẳng trách người mình hôi nắng và hôi bò đến thế.
Vì mãi chơi nên tay mình cứng lại, chẳng thể nào cầm viết nỗi. Đó là lý do mà mẹ luôn bắt tụi mình trở về phố sớm, khi mùa hè chưa thật sự kết thúc, để tập viết và để cho thơm tho lại ấy mà.
Chà chà lại miên man!

19 thg 4, 2007

Mưa đến rồi

Tối hôm qua đã mưa, làm không khí sáng nay dịu hẳn đi. Mùa này Sài Gòn nóng không thể chịu nổi. Mình hy vọng cơn mưa đêm qua là cơn mưa khởi đầu cho mùa mưa năm nay. Mình thích mùa mưa ở Sài Gòn hơn, tuy có hơi ướt át, nhưng dù sao thì không khí vẫn rất dễ chịu.Mình rất thích không khí sau khi mưa, thật trong lành.
Mình ở đây đã được 8 năm chứng kiến rất nhiều mùa mưa đi qua với rất nhiều kỷ niệm. Tám năm không phải là một khoản thời gian nhiều để có thể hiểu tường tận mọi điều, nhưng cũng đủ lâu để bắt đầu yêu một điều gì đó. Và mình đã yêu cái sự đỏnh đãnh khí hậu nơi đây. Mình thích những cơn mưa vội nhanh, ào xuống rồi kết thúc ngay, chứ không dầm dề âm ỉ như mưa ở vùng cao quê mình.
Hồi còn bé, mình rất ghét mưa, vì một lẽ rất đơn giản. Bố mẹ mình đi làm ở rẫy rất xa, và mỗi chiều mưa chị em bọn mình hay đứng ngay bậu cửa nhìn sang phía đồi xa nơi bố mẹ đi làm mà lo lắng và chờ đợi. Bọn mình cứ sợ mưa lớn bố mẹ sẽ không về được, thế là mấy chị em cứ ôm nhau "Ông trời ơi, mưa nhỏ nhỏ thôi cho bố mẹ con về". Và cũng có những khi bố mẹ mình không về được, những đêm ấy rất dài, vì chẳng có đứa nào ngủ được, phần vì sợ, phần vì lo biết đâu nước lớn cuốn trôi mất bố mẹ rồi. Thật là những kỷ niệm ngọt ngào.

18 thg 4, 2007

Nha Trang trip

Cuối tuần rồi mình có một chuyến đi khá thú vị ở Nha Trang. Tuy hơi mệt vì mình phải di chuyển một đoạn đường dài bằng xe ô tô nhưng mình cảm thấy thật thoải mái. Nha Trang thật đẹp, biển thật trong, thật xanh, cát thì thật trắng, thức ăn thì không thể chê vào đâu được và con người thì thật dễ mến.
Mình luôn cảm thấy mình thật nhỏ bé mỗi khi đứng trước biển, biển làm cho mình như trẻ lại, biển và gió thì thầm như nói lời than thở từ ngàn kiếp giúp cho mình nhận ra điều gì phải làm. Biển như một người tình hoàn hảo đằm thắm, mãnh liệt và bình yên tạo cho người ta một cảm giác thanh thản, an toàn khi ở bên cạnh.
Thật là thú vị khi ngồi trên xe ngắm nhìn sự khác biệt giữa các vùng miền, một cảm giác thích thú lạ lẫm trong mắt. Mình bị hấp dẫn bởi chính sự khô cằn của vùng đất Phan Rang đầy nắng và gió. Mình rất ngạc nhiên bởi trên sự khô cằn ấy vẫn có những ruộng nho rất xanh, những thửa ruộng chín vàng... Có lẽ mình là cô gái nhà quê nên những hình ảnh đồng quê luôn luôn có một sức quyến rũ kỳ lạ đối với mình.

Ngắm bình minh

Ruộng muối ở Dốc Lết

Biển xanh chưa kìa

Biểu diễn nhạc nước ở Vinpearl land

Biển Cà Ná


Núi đá ở Phan Rang



Ruộng nho ở Phan Rang

10 thg 4, 2007

Thả diều

Chủ nhật, chạy ra nhà Vân Anh cô bạn thân ở tận Thủ Đức, hai đứa hẹn nhau đi thả diều. Cảm giác thật thoải mái khi ngồi nhìn những con diều chao lượn trên bầu trời. Bọn mình nói nhiều, cười nhiều, và ăn nhiều....và vui thật nhiều.


Cô cháu mình cùng kéo nào.

Địu quá nhỏ ơi.



Đang "Tám" mà...thôi cười cái chụp hình nào.







Anh bạn cá mập của mình.





8 thg 4, 2007

Cafe Cóc

Tôi thứ bảy nhẹ tênh, hơn 10h đêm, thằng bạn thân hồi học trung học gọi điện:
“ Alo Gà Lôi hả, café không?”
“ Ừ có chứ”
“ Đợi mày ở quán cóc nha!”
“ Tao ra liền.”
Đó là một quán café vỉa hè nằm ngay đầu hẻm nhà mình. Nó chỉ phục vụ từ 9h tối cho đến sáng thôi. Mình và thằng bạn, hai đứa đã ngồi lì ở quán này không biết bao nhiêu lần, vui có buồn có. Và thỉnh thoảng không ngủ được mình vẫn ra đây, dù không có thằng bạn ngồi cùng.
Khách của quán cũng đủ mọi thành phần. Mấy bác xe ôm ngồi đợi khách, mấy bác người lớn thì bảo : “ trong nhà nóng quá, ra đường cho mát”, có vài người ra đọc sách, có vài cậu sinh viên học bài khuya mệt mỏi ra quán đổi không khí, có cả những người dở hơi như mình ...

Wow wow, hôm nay quán có tên hẳn hoi, mình vô cùng ngạc nhiên khi thấy một tấm bảng viết tay, nhỏ xíu Café A. Chiến treo ở góc cột điện, mình và thằng bạn cười mãi thôi vì tấm bảng này.
Trước đây, cái quán thậm chí còn không có bàn nữa kìa. Chỉ có vài cái ghế xúp, còn ly cà phê thì để dưới chân. Giờ thì nó lên đời rồi, có cả bàn và ghế dựa hẳn hoi. Mà quy mô cũng lớn hơn hẳn, nó kéo dài tận 3 căn nhà. Cách đây vài năm, lần đầu ra đây, nó chỉ có 1 cái bàn – quầy hàng của cô chủ - và vài cái ghế chung quanh, thế mà giờ đây,..phát triển nhanh ghê, hoành tráng thật.
Ngồi ở đây rất vui, ngồi nhìn dân tình chạy qua chạy lại vui không thể tả. Có bạn để “Tám” lại càng vui hơn. Trời Sài Gòn về đêm, mát lồng lộng.
“Khuya quá rồi, về thôi” thằng bạn nói
“Ngồi tí xíu nữa đi, tao đang vui mà, cuối tuần ngủ chi sớm”
Đường phố ngày cuối tuần vẫn nhộn nhịp lúc nửa khuya.
“ Về thôi”

2 thg 4, 2007

Hên ơi là hên!!!

Chiều hôm qua đối với mình thật là may mắn, hên ơi là hên. Mình đi qua nhà cô giáo về, chẳng hiểu lo nghĩ cái gì mà chạy vào đường một chiều không hay. Đang chạy ngon lành, nghe thổi một cái réc, quay đầu lại, thấy một anh chàng diện trong bộ đồ màu vàng đang cầm cây gậy và cái còi ngoắc ngoắc. Vẫn chưa hiểu chuyện gì, ngây thơ nghĩ chắc có ai đó quen gọi mình. Đúng là ngơ không chịu được!!!. Ngừng lại tấp vô cười một cái hết ga, xong rồi mới hoàn hồn lại nhận anh cảnh sát giao thông bảnh bao đang đứng đó. Anh cảnh sát hỏi: “ Thế có biết đang đi vào đường một chiều không?”. Không phải không lo, nhưng tại vẫn còn mắc cười về cái sự nhầm lẫn, ngơ ngác, chết người của mình, nên vẫn cười và trả lời: “Dạ, giờ em mới biết”. Mình đang chuẩn bị đối mặt với một biên bản phạt, nhưng kết quả lại nằm ngoài tầm kiểm soát. Không thể tin nổi!!!. Anh cảnh sát bảo : “ Biết rồi thì xuống xe, dẫn bộ qua bên kia đường, quay đầu lại rồi đi tiếp” Mình lí nhí : “ Dạ cám ơn anh” rồi dắt xe đi, vừa đi vừa cười, và vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Hên giữ vậy sao? Cám ơn anh cảnh sát dễ thương không thể tả nỗi. Chắc tại anh ta cũng mắc cười khi thấy một con bò đội nón đi vào đường một chiều, mắc cười quá nên đành phải để con bò đi thôi.