25 thg 10, 2009

bộ lịch bỏ quên và những quyển sổ nhỏ....



Em sắp xếp lại tủ, phát hiện ra bộ lịch cắt dán vải mà em đang làm dở dang trước đây. Em dự định cắt  một số hình đơn giản bằng vải rồi dán chúng lên giấy kraft dầy để làm bộ lịch treo. Bộ số sẽ được viết bằng bút màu Acrilic trên một miếng vải nhỏ. Em không hiểu sao dự án này lại tắt tị tới tháng 5 và cho tới bây giờ em không hề nhớ là mình có ý định thực hiện bộ lịch đó.
Em nghĩ nếu mình làm tiếp những tháng còn lại, chắc hẳn nó cũng chẳng ăn nhập gì với những tháng đã làm. Nên thôi phá chúng ra làm bìa sổ luôn vậy, mấy cái hình này làm bìa sổ thì quá lạ luôn.



Đây là tờ lịch tháng Giêng, giờ được đính thêm một cái sticker để thành bìa sổ. Gọi là bìa sổ tháng Giêng vậy nhé.


Còn đây là bìa tháng Hai, tháng Hai là tháng sinh nhật Song Ngư, chắc có lẽ vì vậy mà em dán hình 2 con cá chăng? Khi làm bìa sổ, em đã vô tình cắt đứt mất một nửa con cá bên dưới. Tội nghiệp Song Ngư

Đây là bìa tháng Ba
Bên dưới là một vài quyển sổ nhỏ khác nữa, kết hợp với bìa ép plastic của chị mới tuyệt vời làm sao.


Sổ của em, bìa ép từ hình chụp của chị



Em thích quyển này nhất, bởi cái màu tím sticker trên nền đen, cộng thêm màu tím hoa lan mà chị chụp, sự óng ánh trong suốt của nhựa ép nhìn quyến rũ lạ kỳ.

24 thg 10, 2009

Bìa ép plastic

Kiểu trang trí bìa này hòan tòan không phải là của em, mà là do chị Loan - chị họ của em - chỉ em cách làm.
Chị có một cái máy ép plastic ở nhà, thế là cứ ném mọi thứ vào ép, thích gì thì cứ ném vào rồi ép thôi. Nó sẽ cho ra những hình thù ngồ ngộ.
Một buổi tối em ghé chơi nhà, mang cho chị một ít giấy vụn lượm lặt ở xưởng. Thế là chị bảo em cứ thử ép cái gì đó của riêng em.Và đây là kết quả, em không biết nó là cái gì, nhưng quả thật là nhìn nó rất ngộ.


Chị nghĩ ra cách làm bìa sổ nhỏ từ mấy những hình ép này, một sáng kiến cực kỳ hay ho. Có thể đóng gáy lò xo, hoặc cũng có thể gập đôi lại làm bìa như quyển sổ nhỏ dưới đây.

Quyển sổ nhỏ của em

Và bìa của chị

Và trông rất lạ khi kết hợp chúng lại với nhau.

Bình cắm hoa lạ mắt


Đôi lúc em thích những thứ đơn giản nhưng lắm khi cũng rất màu mè, diêm dúa. Em hay giữ lại những chai lọ bằng thủy tinh, lột bỏ hết nhãn mác để làm bình cắm hoa. Chỉ đơn giản thế thôi, bình nhỏ lạ mắt, một vài cọng hoa cũng đủ làm em cảm thấy nhẹ nhõm.

Học theo cách dán giấy lên chai thủy tinh từ tạp chí Cahier Créatif mà chị Loan đã mang về cho. Trong một buổi tối vừa xem tivi em và vừa có thể làm được mấy thứ con con như thế này, c\hỉ là dùng keo sữa và giấy dai thôi.



Các hoa văn trang trí thêm thì là của riêng em đấy. Em thích nhất cái hoa văn màu tím được tạo nên bởi Acrilic trên nền những sợi giấy nhỏ nhỏ, nhìn rất là thùy mị nhé.


Cái cổ cai được quấn dây đay nhuộm xanh cũng rất lạ, em thích cái màu xanh ấy.

17 thg 10, 2009

những vụn vặt xưa cũ....

Đôi khi em ước Sài Gòn yên bình như quê em, không tiếng còi xe, không đông đúc, không khói bụi....

Em ước gì mình thức dậy trong cái lành lạnh quê nhà, trong vo ve nhè nhẹ của đàn bướm vàng hút nước cạnh mương. Nhà em yên tĩnh tới mức em có thể nghe được tiếng của đàn bướm vàng đó. Mẹ em nói chúng bay rất xa và tạt ngang qua vùng đất nhà em.



Mỗi chiều mưa Sài Gòn, ngồi trong nhà nhìn mưa em lại thấy nhớ tiếng mấy con Ễnh Ương ngỗ ngược và lì lợm ở nhà. Con "ồng" lên một tiếng, con kia lại "ênh" nghe như chúng là những nghệ sỹ đang biểu diễn. Hồi còn bé em cực kỳ ghét cái đám lỳ lợm đó, vì chúng ồn ào, ồn ào cả những đêm khuya vắng. Nhưng giờ đây em mới nhận ra rằng, cái sự ồn ào cùa bầy Ễnh Ương chính là điều rất bình yên....



Em muốn nghe tiếng đàn chim gõ kiến ồn ào mỗi lần rừng thông nở hoa. Vì mỗi khi hoa thông nở, sâu nhiều lắm và đàn chim lại về để tìm kiếm thức ăn. Đôi khi em cũng nhớ mặt những con két xanh hay ăn bắp của mẹ, chúng làm em khản cả cổ hò hét mà chúng vẫn cứ bâu vào cạp mấy trái bắp.



Lại thấy mình bé bỏng những ngày cố đi tìm cái trứng con chim Cưỡng màu xanh mà em cứ nghĩ đó là một viên ngọc. Thấy mình lang thang đi tìm đường mòn những con chim Cút.....



Em muốn nghe tiếng con chim chèo bẻo hót mỗi sáng mà nghe một hồi hệt như chúng đang nói chuyện với chính mình.



Tự dưng em lại thấy nhớ cả tiếng thằng bé dân tộc một mình ở lại canh chòi,  hát bài hát bằng tiếng K'ho của nó, trong một chiều sẩm tối lành lạnh, gió vi vu, nghe hoang liêu lắm....

Em nhớ tất cả những điều nhỏ nhặt ấy, thèm tất cả những thứ ấy vì em là con bé nhà quê, và mãi mãi là như thế không gì có thể thay đổi được. Dẫu cho em có  hơn 10 năm sống ở thành phố này, đã hưởng trọn cái nắng nóng, đã hứng trọn những cơn mưa lớn. Quần áo tóc tai đã đầy mùi khói bụi, và đã có ma mãnh hơn chút đỉnh thì em vẫn là con bé nhà quê tóc khét nắng....Và em luôn tự hào vì cái gốc gác nhà quê ấy, bởi em thấy mình giàu có hơn bất kỳ ai.



.....

ps: chỉ là một chiều mưa thứ Bảy ít việc, em với miên man những vụn vặt.....







Vịt Xim và Út Khôi, hình chụp trong lần về thăm nhà gần đây







Em lấy 2 đêm ngủ trên xe để đổi lấy một sớm bình yên thế này, nghĩ cũng là giá hời nhỉ. Ở nhà, em thích nhất là cái ô cửa sổ bằng gỗ này, lần nào về nhà cũng ngồi đu đưa ở đây. Mà em tiết lộ một bí mật nhé, ngồi ở đây vào lúc trời mưa nắng tuyệt lắm đấy, đôi khi có thể thấy cầu vồng....



Mấy chị em ngồi tám chuyện trên còn đường nhỏ dẫn vào nhà, bên dưới cái gốc khế mà bố trồng. Khế nhiều quả mà có 2 già ở nhà, có ai mà trèo. Lâu lâu bố lại hái và đóng vào một thùng gởi xuống Sài Gòn, ăn khế mà thấy thương gì đâu.