29 thg 9, 2007

October calendar.


Happy Autumn.

>



Photo and designed by Doan Thuc
Photo taken at Nam Cat Tien national Park

"Cuối cùng thì mùa thu cũng về" Tôi nghe ai đó thốt lên câu này, mọi người đón mùa thu với bao tâm trạng. Tôi sống ở phương nam, nơi mà chẳng khi nào biết đến mùa thu, thế nên tôi chịu, chẳng có cảm xúc gì. Thôi thì cứ làm một tấm lịch, dán ở desktop cho mùa thu vậy.

Mới update lại thêm một tấm lịch, riêng tặng chị Nồi Niêu,



Doan Thuc designed for chi Vân - Nồi Niêu 's blog
Photo taken at Nam Cat Tien national Park

Update mới:
.
Như đã hứa, Anh Long, một anh bạn của tôi vừa mới chỉ cho tôi một cách treo lịch thủ công khá dễ thương.
Nhưng đang phân vân hổng biết là treo bằng dây gì cho hợp với chất liệu giấy ảnh đây? Ai có đề nghị gì hông nè?
Vì mình làm thủ công nên rửa ảnh là phù hợp, nhanh gọn lẹ nhất, nhưng xem ra muốn cột dây thì phải bồi lên giấy định lượng dầy hơn mới ổn.
Mình sẽ thử xem sao, nhưng hổng phải bây chừ, giờ mà rảnh để làm linh tinh chết liền á.
Cám ơn anh Long nhé.












23 thg 9, 2007

Tết Trung Thu trong tôi

Cái bài này viết lâu lắm rồi, gần trung thu nên lục lại post lên đây cho đỡ buồn, vì năm nay chẳng có thời gian....
Trung Thu, Không biết từ khi mấy tuổi tôi đã háo hức mong chờ cho đến Trung Thu để được sách lồng đèn và ăn bánh trung thu, và cho đến bây giờ, tết trung thu trong tôi vẫn là một thứ gì đó rất ư triều mến.
Hồi tôi còn là con bé con, mọi người trong xóm tôi còn rất nghèo, tiền quỷ chung của xóm không có, do vậy, gần đến ngày trung thu thì bác trưởng thôn đi đến từng nhà để quyên góp chút đỉnh mua quà cho lũ nhóc bọn tôi.
Còn tụi tôi thì tập trung lại nhà một anh trong xóm để làm lồng đèn và làm đuốc cho đêm rằm. Bọn con trai thì thích chơi đuốc hơn, tôi không biết là vào những ngày ấy có bao nhiêu cây tre bị hạ xuống cho bọn nó làm đuốc. Bọn con gái thì chỉ làm được lồng đèn ông sao, chắc vì nó dễ làm, có khi tụi tôi còn không tìm ra giấy bóng kính để làm, nên lồng đèn ông sao dán bằng giấy vở và đựơc trang trí những bông hoa bằng giấy màu của môn thủ công. Có một dạo, lồng đèn làm bằng vỏ lon bia rất thịnh, nó bền và dễ làm nữa, nhưng thời đó kiếm được mấy lon bia để làm lồng đèn thì quả là cũng rất khó, bọn tui phải đổi mấy đôi dép cũ cho bà bán nhôm nhựa để lấy vài cái lon làm lồng đèn.
Tới đúng ngày rằm, con nít bọn tui tập trung tại trụ sở của xóm để thưởng thức văn nghệ và mong chờ nhận phần quà trung thu. Quà của bọn tui là vài cây kẹo mút, vài viên kẹo bi, vài cái bánh men mà bọn tôi quen gọi là bánh con sùng và đặc biệt nhất là một cái bánh nướng hình con heo nho nhỏ gọi là bánh trung thu. Con heo nhỏ này là phần tôi để dành lại ăn sau cùng, có khi tôi để con heo lên đống sách vở để ngắm và ước gì cho nó to bằng con heo thật để tôi có thể ăn cho thoả thích.
Bọn nhóc tụi tôi sẽ được khuyến khích lên hát một bài hát, nếu đứa nào hát được sẽ có thêm một phần quà, ấy thế mà bác trưởng thôn phải chạy lên chạy xuống, nói hết đứa này đến đứa mà vẫn chẳng có đứa nào dám lên hát. Có lần tôi xung phong lên để hát một bài, trông chốc lát tôi thấy mình hãnh diện đến nghẹt thở, nhưng khi lên trên cái bục cao cao hơn chỗ bọn tôi ngồi, tôi vẫn không thể mở miệng được câu nào, mọi người cứ la lên "Nào hát đi!" nhưng tôi cứ đứng trơ ra đó, và sắp khóc, thế là chắc bác trưởng thôn thấy tội nghiệp quá cho tôi thêm một phần quà và về chỗ. Đấy có lẽ là trung thu đáng nhớ nhất trong đời tôi, tôi khi đó chừng 5 hay 6 tuổi gì đó.
À vào đêm rằm lúc nào cũng có đoàn múa lân, và tôi rất thích nó, nhưng đồng thời cũng rất ghét vì chính vì nó mà năm nào tôi cũng bị đòn sưng cả mông. Vì tôi cứ đi theo đoàn múa lân cho đến tận khuya mới về, làm mẹ tôi lo lắng là không biết tôi lạc đằng nào và tất bật đi tìm, trong khi tôi cứ theo sau đoàn lân đi hết nhà này sang nhà khác, xóm này qua xóm khác.
Quả là những kỷ niệm ngọt ngào.
Giờ khi đã lớn, chị em tôi năm nào cũng mua lồng đèn về treo đầy phòng, rồi ăn bánh trung thu, rồi uống trà và cái khoản mà tôi thích nhất vẫn là nằm kể lại chuyện xưa....
Mấy cái hình này là chụp đám lồng đèn năm ngoái, năm nay vẫn chưa mua nữa, đang hy vọng vào bà chị... không thì năm nay Trung Thu không lồng đèn vậy.


Host unlimited photos at slide.com for FREE!
Host unlimited photos at slide.com for FREE!
Host unlimited photos at slide.com for FREE!

20 thg 9, 2007

Thèm

Dạo này bận rộn quá, đang vào mùa hàng, công việc tấp nập, mọi thứ cứ quay cuồng, điên đảo, chẳng còn thời gian để thở nữa. Ta bỏ lơ nhiều thứ, làm ngơ nhiều thứ, ước gì có thêm thời gian.
Hôm qua bạn gọi điện hỏi: "Sao tự dưng thấy im bặt thế? Ổn không?" Cảm động quá chừng, hổng sao diễn tả được. Ừ thì lúc nào cũng có một ai đó luôn luôn nghĩ đến ta, do vậy ta sẽ chẳng khi nào cô đơn đúng không?
Chợt nhận ra ta đang quay cuồng chạy theo nhịp tất bật của cuộc sống, ngoảnh lại thấy ta vụt qua nhiều thứ đẹp đẽ chung quanh. Rồi tự dưng chợt...
Thèm lắm cái cảm giác ngồi cafe một mình, mặc cho đầu suy nghĩ mông lung, chợt nhớ lâu lắm rồi chẳng đi cafe, hổng phải là thèm cafe, mà thèm cái cảm giác kìa..
Umm và thèm cái cảm giác tất bật nấu cơm chiều hoặc đi chợ mỗi sáng. Giờ thì đi làm về trễ, cơm còn không ăn (vì ăn bậy ở ngoài..) nói chi là nấu.
Thèm một giấc ngủ dài, thèm một ngày ngủ sâu...
Thèm những lúc rảnh rỗi tám chuyện với những người ta yêu mến, những người bạn thân...thèm cái khản cổ sau những lần nói chuyện, hoặc nhớ cái đau nhoi nhói ở mấy đầu ngón tay do chat quá lâu...Bao lâu rồi ta không nói chuyện, những chuyện ngoài công việc ấy...
Umm lại an ủi mình, rồi mùa làm việc căng thẳng sẽ sớm qua đi, rồi ta lại rãnh rỗi để làm những gì ta muốn. Lại hẹn nữa rồi....

5 thg 9, 2007

Tiền Giang, Cần Thơ, Vĩnh Long 2 ngày 1 đêm


Nhân dịp nghĩ lể 2-9, tôi làm một chuyến về miền Tây cho biết miệt sông nước thế nào, tôi hứa hoài, hôm nay mới đi được. Tôi rủ bạn, bạn không đi thế là tôi vác ba lô lên đường một mình vậy. Tôi đã có một chuyến đi khá vui và mỹ mãn, tôi cười nhiều như là có thể giảm được 1 năm stress vậy, tôi gặp nhiều bạn trẻ dễ thương, tôi có nhiều cuộc nói chuyện vui vẻ, tôi có những chuyến tham quan miệt vườn, tôi hiểu được cái rộng lớn mênh mông, sự thanh bình của miền quê sông nước…thế đấy mọi chuyện cứ gọi là không thể chê vào đâu được. Nhìn cảnh sông nước bao la, tôi dường như hiểu hơn được cái sự thoải mái trong tính cách của người dân miền sông nước này.

Tới văn phòng Sinh đúng hẹn, đông người quá chừng, mọi người ai cũng bận rộn, chỉ có thể đi chơi vào ngày lễ thôi. Hơn 8h mọi người mới lên được xe, tôi háo hức bảo mình: “lên đường thôi”. Vì thấp người bé con, tôi “được” ngồi ở tận ghế cao tít sau cùng, bên cạnh anh người Ý cao những 1m95….buồn một chút. Lúc mới lên xe ai cũng tưởng tôi là người Nhật, he he, không biết tại sao, mắt tôi 2 mí đàng hoàng, mà tôi đi đâu có lao vun vút như mấy cô người Nhật đâu? Suốt chặng đường đầu ngồi im lặng, bắt đầu thấy hơi buồn rồi, cho tới khi xe ngừng lại chặng đầu tiên, cậu bé ngồi bên cạnh bắt chuyện, thế là tíu tít hoa chân múa tay. Rồi nói chuyện thêm với 2 cô bé cực kỳ dễ thương phía trước nữa, thế là nhập bọn, mọi người ai cũng tưởng là bọn tôi đi chung.

Trước tiên là phải vượt cái phà Hậu Giang, xong rồi lại được lên ghe tham quan chợ nổi Cái Bè, tiếc là trời đã khá trưa khi chúng tôi đến, chợ đã tan mất rồi.

Tiếp đến là tham quan lò làm kẹo dừa, lò cốm. Trên đường đi tôi phát hiện ra một điều khá thú vi, tôi phải reo lên thích thú khi trông thấy cái bản hiệu “Café Sông Tiền” treo bên cạnh ngôi nhà bé xíu nằm giữa sông Tiền rộng lớn. Có dịp phải đến đây uống café xem, chắc là sẽ rất tuyệt.

Ăn cơm xong xem như đã gần hết một ngày, chúng tôi lên đường về Cần Thơ, nhận phòng ở. Hai cô bé ngồi phía trước rủ tôi ở cùng, vậy là chẳng còn cảm thấy cô đơn nữa rồi.

Buổi tối, ở Cần Thơ trời mưa như trút, buồn. Nhưng rồi trời cũng ngớt, tụi tôi ra ngoài tìm gì đó để ăn. Chị tiếp tân cười thiệt tươi chỉ cho chúng tôi một quán ăn ngon ở Cần Thơ, chị còn chỉ chúng tôi đón xe lôi để đi đến đó. Lần đầu tiên tôi đi xe lôi, cảm giác thật thú vị, nhất là trong cái khí trời ẩm ướt khi cơn mưa chưa dứt hẳn. Không may là trời lại cúp điện, thế là trong không khí lãng mạn của ánh nến không kém phần “lãng xẹt” chúng tôi chén tì tì các món. Xong khoản ăn uống, thế là cả bọn kéo nhau đi hát karaoke. Mặc dầu trời mưa, ấy thế mà tìm lấy một phòng karaoke còn trống thiệt là khó, chà người miền Tây thích hát karaoke à???.Sau một trận karaoke tơi bời, đã quá nửa đêm rồi, về ngủ, còn ngày mai nữa mà.

Chương trình ngày hôm sau thật thú vị, tham quan chợ nổi Cái Răng. Thích nhất vẫn là chuyến du ngoạn vào sâu trong ruộng, quang cảnh thật thanh bình. Tôi đã biết được cây Mù U, cây Cà Na ra sao?, nhìn những cây cóc nặng trĩu quả buông thong xuống sông, tự nhiên thấy lòng vui đến lạ.

Hai ngày một đêm cùng sông nước làm tôi vui, kết thúc kỳ nghỉ lễ, không biết bao giờ mới được nghỉ tiếp?






Cùng Linh Chi và Lệ Quyên, 2 cô bé cực kỳ dễ mến



Địu đà cùng nón lá



Sông nước miền Tây



Bạn mới.



Cầu khỉ



Trái cóc ai đó vừa hái được.



Vọc nước.



Cầu Mỹ Thuận.



Coi ai sợ leo cầu khỉ kìa.



Chợ Cái Răng

1 thg 9, 2007

.

September 02
is the Vietnam's Independence day.
I am off work two days, so i have time to make these books.