23 thg 11, 2009

Khi trời trở lạnh

Một sớm thức dậy, bỗng Sài Gòn trở lạnh hơn.

Em khóac thêm áo khóac và dắt xe ra đường.

Chợt thấy hụt hẫng và lo lắng

Nghĩa là sắp hết năm.....

Em đã làm được gì , thời gian thì vẫn cứ trôi qua....buồn vì những bế tắc không thể gỡ được.

Để mỗi ngày kết thúc phải chịu đựng rất nhiều, phải cố gắng rất nhiều....điều tệ hại nhất là em không biết mình đang chờ đợi điều gì....

...

...

....

Khi con mới ra trường, có lần mẹ xoa vai :"Cố gắng làm việc nhé con, đừng để tới một lúc nào đó khi tuổi xuân qua đi, nghỏanh mặt nhìn lại thấy hụt hẩng khi trong tay mình không có gì". Sáng nay trời lạnh con chợt nhớ cái xoa vai ngày xưa của mẹ. Con đã rất cố gắng, đã rất chăm chỉ nhưng sao bây giờ vẫn cảm thấy hụt hẫng mẹ à.





....nơi thời gian đi qua



11 thg 11, 2009

:)

Cuộc sống đẹp những lúc thế này:

Nhận được một email của một bạn gái dễ mến, chỉ biết nhau qua mạng, chat được một lần. 

Email thế này :"Cố gắng lên, Thục nha!". Nhất định sẽ thế bạn à, cảm động vì tình cảm đó của bạn. Vì thế mà ngày mới nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Tối lại tăng ca, em mệt, em than với cô quản đốc: " Dạ con điên lắm rồi cô". 

Cô cười: "Mày điên lắm hả, mở tủ lấy 2 cái bánh đậu xanh ăn cho đỡ điên". 

Dạ hết điên thật cô ạ, con làm tới 10h mới mò ra khỏi công ty, mặc dầu con ăn có một cái, một cái chia cho bé D.





Đôi lúc, cuộc sống cũng nhẫn tâm lắm đấy ạ.

Em hỏi chị, chị tại sao chị không tính tiền tăng ca tháng này cho em. Chị dịu dàng lắm : "Ơ sorry sorry, chị rút kinh nghiệm, tháng sau nhé".





Nghẹn...., chị cũng làm thuê như em thôi mà. 







4 thg 11, 2009

ước gì sau đêm sẽ không là ngày.

Dạo này căng thẳng vô độ không gì chống đỡ nỗi, không còn đủ tỉnh táo để tìm ra nguyên nhân tại sao? Mệt mỏi và chán chường, tại công việc, tại cái đầu phức tạp hay tại chính bản thân em.

Em cực kỳ dễ cáu, em trở nên người cực kỳ vô duyên. Em nhận ra điều đó, và cảm thấy chán ngấy bản thân mình. Tự hỏi có cách nào tẩy sạch đầu mình, để có thể dịu dàng trở lại......

Em không muốn mình rơi vào tình trạng thế này, đã tìm cách chống chế, thế mà vẫn kẹt ở tình trạng này mãi.....em phải làm gì đây

Chợt thấy  lòng nhiệt thành không còn nữa, những thứ này em vốn rất thừa thãi.

Nước mắt thì giúp ích gì....chỉ để rửa sạch ghèn trong mắt thôi.

Sẽ ra sao nếu em nằm xuống một đêm và không bao giờ thức dậy vào sáng mai....., đã nghĩ nhiều như thế. Có ổn hơn không nếu em không còn nữa????

.

.

.

Đêm yên và khó ngủ, tuy nhiên vẫn dễ chịu hơn ngày, dẫu rằng vẫn rất linh tinh.

Ừ thì ít ra chẳng ai quấy rầy, ừ thì đêm vẫn yên, ừ thì thời gian vẫn trôi....

Đêm là kẻ dung túng tội nghiệp, đêm giúp em ẩn náu và chắc ướt mẹp vì dung túng cho kẻ thừa nước mắt. Đêm yên cho tới khi ngày đến....em ước gì sau đêm sẽ không có ngày. Chắc em sẽ bình yên hơn một tẹo....



Ps: Em xin lỗi những ai yêu thương và kín đáo theo dõi em từng ngày, đừng buồn vì dạo này em không tích cực, thôi thì cứ nghĩ là em đang ốm nhé. Em ốm rồi em lại khỏi.