30 thg 7, 2009

Giữa chúng mình còn một cuộc tình....

"Ngôi sao nào là mt ca đêm



Bu
n chi em, thôi bun chi em...



C
ơn gió nào là tóc ca đêm



Nói đi em, nói gì đây em...



Hãy nhìn l
i tng gi đã qua...



Hãy nhìn l
i tng ngày đã xa...



Hãy nhìn l
i mt thi thiết tha...



Gi
a chúng mình còn mt cuc tình."








Trời mưa nhè nhẹ, em vừa nướng bánh vừa nghe bài này.

Chẳng hiểu sao mà nghe mãi bài này từ sáng tới giờ.....

Mưa, mùi bánh thơm, Em, váy hoa, sofa đỏ, sen hồng và  một mình, và nhiều tâm trạng.

Post tấm hình này vì thấy tâm trạng hỗn độn hệt nhau, lúc này và lúc em được chụp tấm hình này.

27 thg 7, 2009

Hoa Forget me not

Tuần này, em được nghỉ hè rồi, sẽ không phải đi học trong 2 tháng. Chắc sẽ có nhiều thời gian hơn để làm thủ công, dự định nhiều thứ nhưng chưa làm. Từ lâu lắm rồi em chẳng làm gì cả, phần vì chai lì, phần vì bận rộn, phần vì đau mắt...nên toàn uptade blog bằng hình chụp thôi. 
Hoa Forget me not
Đơn  Dương 11 2008

Phía ấy ta có nhau.
Một miền  nhớ xa lắc lư.

Đơn  Dương 11 2008
Em cứ hiền, xinh như thế.

24 thg 7, 2009

Đêm qua

Đêm qua mưa, lạnh chút đỉnh, mở cái quạt ở số lớn nhất rồi cuộn mền ngủ một giấc thật hiền. Sáng giật mình thấy chân hơi lạnh. hệt như thức giấc một sáng yên bình ở Đơn Dương, chỉ thiếu tiếng mẹ gọi.....

21 thg 7, 2009

Thèm đi

Thèm một chiều  nắng thế này, thèm một chiều mình ênh trên đồi.Thèm đi đến đâu đó, lang thang, xa lạ....

18 thg 7, 2009

Màu nắng

Em nhớ cái màu nắng này, nắng nhưng mà lạnh.
Vườn sau nhà, một chiều trong dịp nghỉ Tết.
Có lần bạn hỏi sao em cứ thích chụp ngược sáng, cười và không có câu trả lời
Đơn Dương Tết 2009

Sẽ...

Đêm qua mất ngủ, 2h sáng còn mò xuống ngồi bó gối rất lâu trên cái ghế gỗ cạnh tủ lạnh. Thấy dễ chịu rất nhiều khi xuống ngồi cạnh cái tủ lạnh, chạy rè rè, lâu lâu đưa tay lên cái hông tủ âm ấm, rồi áp lên mặt.....umm êm ái, nhẹ nhàng lắm. Hình như có phần nào hiểu được tâm trạng của nhân vật nữ trong truyện Kitchen rồi,


Không muốn mở máy tính lên, vì thể nào cũng lang thang đọc những cảm xúc của những ai đó xa lạ. Mà toàn là cảm xúc buồn, em không muốn mình bị cuốn trôi theo những thứ muộn phiền.
Nhận một tin nhắn trước đó:"Có ổn không Thục?" 
Mừng vì đâu có vẫn ít nhất một người nghĩ về em. 
Hơi bất lịch sự khi nhắn lại: "Cám ơn, Thục ổn, ai vậy?" Vì không biết ai đã nhắn.
....
Xin lỗi ai đó nhé, chắc đã giận.
Dù sao thì cũng có một lý do ngụy biện đây, em đang ăn tối một mình, mà cảm thấy cô độc vô cùng cực khi ngồi ăn tối khuya lắc và một mình.....
Nghe lời sếp, không chat chit, không mạng xã hội, không nói chuyện trên mạng, không blog bliec .....vì sếp nói em cần bước ra thế giới thực, những thứ ấy sẽ làm em cảm thấy cô độc hơn. Thực ra sếp đã nói điều này cách đây 3 năm, khi em đang loay hoay vì những đổ vỡ, nhưng chừ mới nhận ra. Em dẹp tất cả, chỉ để lại cái blog nhỏ, lâu lâu ghi gì đó, chắc cũng không đến nỗi tệ.
Sẽ cố nói chuyện nhiều hơn với mọi người chung quanh, dường như em khá im lặng....
Sẽ cố chia sẽ những chuyện xảy ra với em, hình như em luôn giữ kín....
Sẽ cố quan tâm hơn tới những người thân yêu, dạo này em hơi bỏ bê....
Sẽ ổn ....
Mà sao dạo này cứ hay dùng dấu ba chấm cuối câu, không hiểu tại sao.

16 thg 7, 2009

Hoa tàn, màu cũ.

Bình hoa em cắm đã tàn, nhưng sao cái màu rất lạ, dù tàn vẫn có cái gì đó hấp dẫn đến lạ. Em luôn yêu những thứ cũ kỹ và thô mộc như thế.

9 thg 7, 2009

Hoa tàu bay.

Một chút nhớ hồi bé, rất nhiều những lẫm đẫm nghịch hoa này. Đã từng chu miệng thổi, cánh hoa mịn như bông.....Nhớ nồi canh bắp non nấu với hoa tàu bay, thèm nghe tiếng xì xùm húp canh. Thèm nghe tiếng bé Ý mắt lúng liếng : "ngon quá mẹ à..."
Khi còn nụ là thế này.
Thời đẹp nhất là đây

7 thg 7, 2009

Đi trong đêm

Em trở về nhà trong chuyến xe đêm, không ngủ được, ngơ ngác. Số em số con rệp phải ngồi cạnh một thằng béo múp, vừa nghiến răng, vừa chép miệng, vừa thổi bong bóng phù phù. Em ngồi cạnh nó, nổi da gà từng cơn chẳng chợp mắt được tí nào. Không có chuyện gì làm, đêm dài vô tận, rút điện thoại ra canh xem chu kỳ nghiến răng của nó là bao nhiêu, trung bình khỏang 7 phút. Lúc này ước gì có thể nghe được mấy album If you can't sleep trên cái Jukebox của Anh Chủ Quán quá đi mất. Dạo gần đây, hay mất ngủ, và hay nghe những album này, không ngủ được ngay, nhưng dễ chịu nhiều lắm.
Rút ra kinh nghiệm xương máu, trước khi quyết định trao thân gởi phận cho anh nào, nhiệm vụ quan trọng nhất là phải tìm hiểu xem anh này ngủ có nghiến răng, chép miệng, thổi bong bóng gì không? vì cái này cực kỳ quan trọng ảnh hưởng tới sức khỏe và "tính mạng" (vì ngủ hòai không được chết sớm sao?) Chỉ là đùa chút xíu.
Tấm hình em chụp lúc sáng tinh mơi, tầm hơn 5h một tí. Chưa bao giờ cảm thấy cô độc đến thế khi một mình đứng ở đây vào sớm tinh mơ, trong sự lơ mơ ngủ, trong cái lạnh và trong lúc tâm trạng thế này. Sao cuộc sống lại có những thời khắc thế này nhỉ?

4 thg 7, 2009

Rồi...



Lời hứa cuối cùng em đã làm xong, không nợ gì hết nhé.

Giờ thì em sẽ yên tâm mà bỏ mọi thứ rồi.

Sẽ nhanh lắm thôi, vài cú nhấp chuột, vài động tác xóa bỏ danh bạ.

Tạm biệt những lá thư, tạm biệt những hình ảnh, tạm biệt em ngày dại.

Em sẽ chẳng có những đêm khuya ngồi đọc lại email, lục lọi hình cũ.

Sẽ chẳng bao giờ nhắn lộn tin nhắn nữa....

Chỉ vì còn mãi loay hoay....mà ra

Rồi nắng sẽ chan hòa phía ấy, và phía em.

Rồi sẽ chẳng phải mất ngủ hằng đêm.

Rồi sẽ bình yên đôi bờ.

Và chắc chắn em sẽ là người tìm được chân cầu vòng (vì người ta nói rằng nếu tìm được chân cầu vòng thì sẽ chẳng bao giờ loay hoay nữa)