25 thg 5, 2009

Chủ nhật chiều yên tĩnh.

Chiều chủ nhật ở nhà một mình, yên tĩnh quá đỗi.
Ngồi đọc truyện, nắng chiều đổ ngang vai.
Nhấm nháp bánh bột bắp cam hấp làm hồi tối, màu nắng vàng, màu cam vàng, chiều lung linh.
Cầm quyển truyện mà chẳng thể nào tập trung vào đọc được.
Đầu óc vẫn vơ về một nơi nào đó xa xăm, về một thứ tình cảm nào đó chẳng thể định hình nổi.
Tiếc, nhớ, mông lung và chông chênh.

22 thg 5, 2009

Ngắm Trăng

Back up từ 360 Sunday November 5, 2006

Hồi tối mấy chị em đi uống cafe về, khó ngủ, rủ nhau ra trước sân ngắm trăng. Cũng may giữa Sài Gòn chật hẹp, ngột ngạt đến nghẹt thở mình vẫn có được một không gian nhỏ xíu để có thể thấy chị hằng,Tuyệt vời!!!!!!

Lâu thật lâu, lâu lắm rồi, mình không còn thói quen ngắm trăng hay trông chờ đến ngày rằm nữa. Cuộc sống thật bận rộn, luôn luôn bắt mình phải loay hoay, quay cuồng với nhịp sống bận rộn tấp nập của nó, khiến con người quên mất những hạnh phúc nhỏ nhoi quanh mình.

Mình nhớ ngày còn bé, những đêm trăng quê nhà yên bình lắm. Cả nhà thường quây quần trước sân nhà mỗi khi trăng sáng. Bố thì phì phèo thuốc lá bên ấm trà với mấy người nông dân từ những chòi gầnnông trại nhà mình. Mẹ thì lui hui chuẩn bị thức ăn, khi thì nồi khoai luộc, khi thì rổ đậu phộng, bắp rang, bắp luộc hay những cái bánh nướng từ bột khoai mì, nói chung là những món có sẳn trong nông trại. Mấy chị em mình thì hát hò, rồng rắn lên mây, mặc dầu chỉ có 5 cái miệng nhưng cũng gây ồn ào ra phết, đủ để lâu lâu mẹ phải quát lên.

Mẹ thường lấy một chậu nước thiệt to để giữa sân và nói với bọn mình:"Tụi con hãy ngồi ngoan ngõan đừng la hét, đừng quấy rầy, nếu tụi con ngoan ngõan thì chị HẰNG sẽ xuống trong thau nước này nói chuyện với tụi con" WOw, thế là bọn mình răm rắp ngồi quanh chậu nước im lặng, đó là thời điểm lắng nghe những câu chuyện của mẹ, đến lúc thiếp đi chìm vào những cơn mơ.

Rồi tuổi thơ trôi qua, tụi mình lớn lên, không biết đã bao lần ngủ thiếp đi mà chị Hằng vẫn chưa xuất hiện, có lẽ chị đến hơi chậm, lúc tụi mình đã chìm vào giấc ngủ chăng???? Vẫn chưa có câu trả lời.

Giờ đây giữa tấp nập lo toan, mình thèm nghe tiếng mẹ quát, mình thèm được rồng rắn lên mây, mình thèm được ngủ thiếp cạnh thau nước.....nhớ ghê tuổi nhỏ

Tôi đã từng tin....

Tôi đã từng tin.... Tuesday November 14, 2006

i used to believe

Thỉnh thoảng mình bắt gặp được chính mình đang ẩn hiện đâu đó trong những con người chung quanh, những hình ảnh của họ trong phút chốc làm mình cảm động, Ừ sao giống mình vậy? Ừ sao hệt bố mình? Ừ mẹ cũng như thế? Mình gọi cái đó là sự xuất hiện bất chợt.

Sáng nay vô tình nghe lời thoại của một cô bé trên film ( mình chẳng biết film gì) Cô bé đang đi dạo cùng với một người đàn ông, cô bé hỏi :"Chú ơi, nếu ta cho con bò ăn socola thì nó có cho ta sữa socola không hả chú?" Một câu hỏi rất ư trẻ con, làm mình cười lớn. Người đàn ông trả lời:"Có cháu à" rồi nói tiếp :"và nếu chúng ta quay tròn con bò thì chúng ta sẽ được những cây kem mát lạnh".....lời thoại thật dễ thương.
Lời cô bé đem mình về lại với vô vàng những thắc mắc thuở bé và cả những niềm tin rất ư là trẻ con, rất ngờ nghệch. Mình đã từng tin con hổ là con trai và con heo của mẹ mới là con gái ha ha ha.
Mình hay hỏi mẹ, tại sao con gà mái thì hay đẻ trứng, và con gà trống lại không? Mẹ bảo:"Tại nó thương Gà Lôi của mẹ, nên ngày nào cũng phải đẻ trứng cho Gà Lôi ăn" mình đã hài lòng với câu hỏi ấy suốt tuổi thơ bé bỏng, câu trả lời thuyết phục quá phải không?
À còn nữa, mỗi lần ăn phải thức ăn cay, mẹ hay vỗ về rằng:"Không sao đâu con, ăn cay thì mau lớn, mau lớn mẹ mới bắt RỂ được" Mình lại hỏi mẹ:"Thế Rể nó màu gì hả mẹ? có phải nó màu xanh không?" chắc là do nhìn trời nên mình mới đoán là rể màu xanh ha ha ha. Chuyện này mình không hề nhớ chắc tại bé quá, nhưng bố và mẹ thì cứ nhắc hoài. Bố còn nói là khi nào mình tìm thấy Rể màu xanh, ông nhất định sẽ kể chuyện này cho rể màu xanh nghe....
Đúng là trẻ con......
I found this site, so much fun to read.
I used to believe the childhood beliefs site

i used to believe

Happy New Year 2007

Back up từ 360 Sunday December 31, 2006

Chỉ còn vài giờ nữa là bước sang năm mới. Mình đang ngồi đây để nhìn lại một năm đầy biến động những sự kiện với mình. Có thể nói năm 2006 là một năm đáng để nói trong cuộc đời của mình, một năm đầy những thất vọng, đầy sự đổ vỡ và quá nhiều nước mắt.

Nhìn lại một năm qua, mình đã có được rất rất nhiều bài học quý giá. Người ta bảo hãy nhìn về phía trước chứ đừng bao giờ nhìn lại về phía sau. Hôm nay không phải mình ngồi gặm nhắm lại nỗi đau, hay buồn phiền qua những sự việc đã xảy ra trong cuộc sống. Mình ngồi đây để ngắm nhìn lại mình, tìm lại những lỗi lầm của mình để nhắc nhở mình sẽ không bao giờ để những sai lầm tương tự xảy ra nữa.

Để xem, năm qua: sự kiện lớn nhất là tăng được 7kg, giờ trông mập ù, tiếp đến là broke up, nữa là mất việc, nữa là hai con mắt tăng thêm 1 độ cận và 1 độ loạn, í ẹ!!!! nhưng cái được lớn nhất là Gà Lôi biết nấu ăn sau vài tháng ở nhà đi chơi…., quyết định học văn bằng hai, tự học được chút chút tiếng Ý, nghe oách quá !!!! :)

Dẫu biết rằng hợp rồi tan, gặp nhau rồi chia tay là lẽ thường của cuộc sống, nhưng điều quan trọng là cái cách người ta xử sự với nhau như thế nào kia. Có nhiều cách để đối xử, nhưng người của mình chọn một cách im lặng đổ lỗi cho gia đình như là một cách chạy trốn mọi chuyện, Tầm thường!!!. Mình cố tìm nguyên nhân tại sao???? Nhưng rồi mình nhận ra rằng, chẳng ích gì khi cố gắng tìm hiểu một sự việc mà chẳng giúp ích gì cho mình. Nói thì nói vậy, nhưng đâu đó nhỏ Gà Lôi vẫn loay hoay hoài với những kỷ niệm với những câu hỏi tại sao và loay hoay kiếm tìm, tìm gì đây chẳng rro, hay tìm chính mình!!! Giờ thì mọi chuyện đi qua, Gà Lôi ổn rồi, lại lao vào công việc, học tập đúng hệt như biệt danh mà bạn bè đặt cho: “Người của công việc”.

Sau vài tháng thất nghiệp đi chơi, mình đã cảm thấy tốt hơn lên nhiều. Đôi khi thật ngọt ngào khi chẳng làm gì cả. Mình tìm gặp lại những người bạn xưa, lâu rồi mất liên lạc, suy nghĩ thật nhiều những việc xảy ra và thấy mình có lỗi nhiều quá!!!!Nói chung thật tốt khi có được một khoảng thời gian để nhìn ngắm lại mình.

Cầu mong một năm mới bình an, cố lên Gà Lôi à.

Felice Anno Nuovo - Happy New Year

Viết nhân ngày quốc tế phụ nữ

Back up từ 360 Wednesday March 7, 2007 - 11:49pm

Từ khi còn là con bé con học mẫu giáo tóc khét nắng, tôi đã biết đến ngày Quốc Tế Phụ Nữ mà dân Việt hay đùa là ngày "Phụ Nữ vùng lên"qua lời của bài hát: "Mùng tám tháng ba, em ra thăm vườn, nhặt một bông hoa xinh tươi tặng cô giáo....".

Ngày này luôn là ngày đặc biệt, vì lũ con gái bọn tôi không làm gì cả, được bọn con trai chiều hết biết. Cả bọn cứ vòi vĩnh quà vặt, rồi tha hồ mà hành hạ, sai bảo nào là quét lớp, nào là xách cặp....Mà cũng thiệt ngộ, trong ngày đó bọn nó dễ thương một cách lạ lùng.

Trong mắt tôi hồi bé, Mẹ là người đẹp nhất trên đời, không ai đẹp bằng. Đã rất rất nhiều lần, tôi ngồi nhìn Mẹ chải tóc trong nắng sớm và tự hỏi không biết có phải Mẹ là cô tiên không nhỉ (ngọt ngào quá). Tôi nhớ có một lần cũng ngày Quốc Tế Phụ Nữ, mấy Bố con cùng chuẩn bị quà cho Mẹ, nhưng tới cuối cùng mới biết là mình không có hoa. Trong phút chốc tôi đã nghĩ ra một cách. Tôi chạy ù ra vườn của bà ngoại, hái một bó hoa hẹ kiểng rồi gói cùng lá chuối hơi vàng vàng. Bó hoa đặc biệt quá phải không? Tôi cược là chẳng ai có bó hoa đẹp như tôi cả... Mẹ với nụ cười rạng ngời và ngộ ghê tôi thấy mắt mẹ ngấn nước.

Trước đây, Tôi rất hay làm thiệp tặng những người phụ nữ tôi yêu, tặng những người bạn gái thân. Có khi tôi thức cả đêm chỉ vì vài tấm thiệp. Và tôi vui vì tưởng tượng ra ánh mắt vui sướng trong họ.

Rồi bận rộn hơn chút nữa, những tấm thiệp làm bằng tay không còn. Thay vào đó là những tấm thiệp in sẵn được tậu vội vàng ở nhà sách. Rồi cho tới hiện tại, tôi hình như không còn nhớ đến là mình phải mua thiệp để gởi những lời chúc tốt đẹp cho những người phụ nữ đang quan tâm và thương yêu tôi...Tôi tệ quá phải không?

Chiều nay về nhà, thấy chị Hai mua quà tặng Mẹ tôi mới nhận ra là mình đang đánh mất những điều hạnh phúc giản đơn trong cuộc sống? Tôi sao lại quên được những người phụ nữ tuyệt vời chung quanh mình được nhỉ???? Tôi thật tệ!!

Tôi tìm ra được một lý do: tại mình bận rộn quá, nghe thì cũng xuôi tai. Nhưng chỉ là ngụy biện, sự thật là tôi không còn như tôi ngày trước, tôi đã trở nên vô tâm tự khi nào.....

Bạn nhỏ.

Back up từ 360 Saturday March 10, 2007 - 05:32pm

Cách đây khoảng chừng hơn 8 năm, Tôi - một con bé mập ù, trắng hếu- cũng khăn gói vào Sài Gòn học đại học. Hành trang mang theo là niềm tự hào của mẹ, là nỗi lo lắng của bố, là những mơ ước thành công trong lòng, là những háo hức của tuổi trẻ khi bước vào một môi trường hoàn toàn xa lạ.

Vì tôi nhập học trễ hơn các bạn cùng lớp khoảng 1 tháng trời cho nên tôi cảm thấy mình như lạc lõng giữa cái thế giới sinh viên nhộn nhịp và lạ lẫm ấy. Cái gì cũng lạ trong mắt tôi, từ con người, cách nói chuyện, thức ăn, thời tiết....mọi thứ dường như thật khó khăn!!! Tôi ước gì mình có một người bạn, thân thật thân để có thể giải thích cho tôi tất cả những cái lạ lẫm trong mắt tôi lúc ấy.

Rồi một hôm, ngay buổi đầu tiên của môn thí nghiệm vật lý, tôi đang đứng ngơ ngác để chờ đợi một bạn nào ấy chọn tôi để tạo thành một nhóm học chung. Thì một ai đó đứng sau lưng nắm lấy tay tôi và nói :"Mình chung nhóm nha" Tôi ngoái đầu lại, một cô bạn nhỏ thiệt nhỏ, xinh thiệt xinh với khuôn mặt của một thiên thần đang cười rất tươi với tôi. Khuôn mặt ấy cứ như là em bé học lớp 6 hay 7 gì đó... Vì cô bạn rất bé, còn tôi thì lúc ấy mập ù, và cái ngoái đầu quay lại làm tôi có cảm giác như mình đang che chở một đứa con nít vậy. Sau lần đó chúng tôi đã trở thành bạn. Hình như đi đâu chúng tôi cũng có nhau, hễ mọi người thấy tôi thì phải nhắc tên cô bạn ấy và thấy bạn ấy phải nhắc đến tên tôi. Chúng tôi đã cùng nhau làm những việc thật điên rồ, nói chuyện với nhau thật nhiều..... Cô bạn luôn giúp tôi mỗi khi tôi nhận chưa nhận được tiền đóng học phí, hay khi tôi không còn tiền dùng cho tháng đó.Mỗi khi có những chuyện buồn phiền khiến tôi phải khóc hay lo lắng, luôn có một cô gái bé nhỏ ngồi cạnh bên, cô ấy chẳng nói gì chỉ đặt bàn tay bé nhỏ lên tay tôi, nhưng sao trong lòng tôi như trút hết mọi gánh nặng. Và tôi hiểu cô ấy như hiểu hết mọi khó khăn, mọi trắc ẩn trong tôi. Tôi chợt hiểu ra rằng sự im lặng của một người bạn thật là quý giá. Tôi không biết mình đã làm được gì cho cô bạn ấy, và tôi có giúp gì cho bạn ấy hay không nhưng trong tôi luôn thầm cám ơn vì trời đã ban cho tôi một người bạn, một tình bạn tuyệt vời.

Rồi chúng tôi ra trường, mỗi người làm việc mỗi nơi, nhưng cô ấy vẫn luôn là một nơi mà lúc có niềm vui hay nỗi buồn tôi muốn chia sẽ....

Cho VA cô bạn bé nhỏ.

Gà Lôi

2 tuổi rồi sao

Hôm nay vô tình check lại bài viết đầu tiên của blog, mới biết là em đã bỏ nhỡ sinh nhật của em nó. Em đã bắt đầu Happiness from small things vào ngày 16/5/2007, vậy là blog đã tròn 2 năm. Em chân thành cảm ơn, những bạn bè, những khách quan thường xuyên ghé thăm cái góc nhỏ này của em.
Và chúc mừng sinh nhật Happiness from small things.





14 thg 5, 2009

Cửa sổ mặt trời,


Em thực sự yêu thích nét cổ của quán cafe này. Nó nằm ngay trên một chung cư cũ thời Pháp, đi ngang qua nếu không để ý chắc là sẽ không biết có quán cafe ở đấy. Cái bảng hiệu La fenêtre de soleil cafe bé xíu, lối đi lên bé xíu, cũ mèm..., cái giường cũ, mấy cái sofa cũ đượm màu thời gian.
Ngộ đời thay, em biết đến quán này thông qua một người bạn nước ngoài.
Ngày trước nó vắng vẻ, yên tĩnh, nhưng giờ cũng khá đông đúc, nên hình như em bắt đầu chán. Có lần em đến, khói thuốc nồng nặc làm em nổi quạu, bỏ đi khi chưa xử xong ly sinh tố chuối, dừa.
PS: Mấy tấm hình em chụp buổi tối, khi đưa một người bạn mới tới đây. Vẫn em, vẫn góc quen vẫn sinh tố chuối-dừa...

7 thg 5, 2009

Hoa cho ngày mới


Ở chỗ làm việc, em có nhiều cái bình cắm hoa nhỏ nhỏ, xinh xinh. Nên em và Song Ngư cùng phòng hay mua hoa về cắm. Có hôm thì Cẩm Chướng, Cúc Xanh, hôm nay là Cúc gì chẳng biết.


Thích nhất là mấy cái bình này không tốn nhiều hoa lắm. Thường thì em hay để cả mớ bình trên đầu tủ, nhưng hôm nay Song Ngư bạn nghĩ ra một cách là cột thêm dây treo vào những cánh tủ.


Nhìn rất lạ à nha.

5 thg 5, 2009

Không đề.

Hiên nhà em



Hoa kim châm
Dạo này em cực kỳ rối reng và nhặng xị, nên chẳng làm cái gì cho ra hồn cả. Em làm mới nhà cửa bằng vài hình ảnh em chụp trong chuyến về thăm nhà vừa rồi. Vì nhiều người hỏi thăm quá. Cám ơn mọi người.

một sớm cafe,

Một sớm tinh mơ  sau một đêm gật gù trên xe, bước ra khỏi xe, mưa lất phất phà vào trán, cảm nhận được hơi lạnh xuyên qua lớp áo mỏng. Em thèm ly cafe đặc quẹo, mà uống xong một ngụm thì phải chờ một đỗi lâu lắm mới uống thêm được ngụm mới. Thời gian lặng thinh ngừng hẳn lại khi từng cafe nhỏ từng giọt.
Nhà em không xa Dalat là mấy, nên mỗi lần về nhà em đều đi thẳng lên Dalat cafe, lang thang một dạo rồi mới lên xe búyt về nhà.
Em có dạo đã sống và đi học ở Dalat một thời gian, đã từng cảm nhận được sự ấm áp trong tay ai, nên với em Dalat luôn chiếm một phần lớn miên man ký ức. Lần này tình cờ em gặp lại anh, người xưa năm nào khi đang lơ ngơ đi dạo. Cafe và chẳng nói một lời, umm thì im lặng còn tốt hơn lời hỏi thăm chán ngắt....
Tấm ảnh này anh chụp em tại quán, lúc đang nghĩ gì chẳng rõ.

Thương,

Trở về nhà trong lúc chập chạng tối. Háo hức lắm vì từ Tết tới giờ em mới về nhà. Đi từ trước ra sau, nhà vắng toe, lạnh ngắt thấy chạnh lòng. Chợt thấy bố mẹ ngồi rửa chén ở nhà sau, mẹ rửa xà bông còn bố thì ngồi tráng chén. Cảnh tượng ấy làm mắt em ngấn nước, thấy cảnh đời thật trớ trêu. Mẹ sinh ra những năm đứa con vậy mà rốt cuộc chỉ có hai già thui thủi với nhau. Mẹ cười móm mém già nua, nhưng cái cười ấm áp biết chừng nào. Em lang thang xứ người, rất nhiều những lúc chạnh lòng, xa vắng, cô độc và hoang liêu chợt thấy nhớ nụ cười ấm áp ấy biết bao. Hai tám tuổi, tính lại số năm em được ở cạnh mẹ chẳng là bao. Thấy mình thiệt thòi quá đỗi. Mẹ như con gà mái mẹ bị người ta lấy mất đàn gà con mới nở, nên lúc nào mẹ cũng xù lông lo lắng cho đàn con ở xa. Xa con, điều đó hình như đốt cháy tâm can mẹ.....Thương và đau lắm.

Ps: Tấm hình em chụp lúc mẹ đang lui cui hái rau càng cua trong mấy chậu kiểng. Em đã làm món rau trộn dầu dấm với cá hộp, chèm chẹp ngon khỏi đỡ.