15 thg 7, 2010

Hai mươi vs ba mươi.



Sáng nay, rất nhiều niềm cảm xúc khi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cu Hỷ và cu Hành – hai thằng em thân yêu. Em chỉ ngồi ngắm tụi nó ăn mà thấy hạnh phúc đang tràn ngập, thấy mình có cả thế gian ấy chứ.
Rồi chợt nhiên, em nhận ra rằng sao mình khác quá xa cái tuổi 20 quá chừng.
Hồi hai mươi, lòng nhiệt huyết tràn trề, đôi lúc em tự hỏi chẳng biết mình lấy đâu ra sức lực để làm được những việc như thế. Sáng dậy sớm tầm 5h, đi chợ, nấu cơm để ăn trưa. Đi đến trường đi học, rồi đi đến xưởng thực tập. Buổi tối, lại đi học thêm, sau giờ học thêm là giờ làm việc thêm ở một xưởng khác, có khi làm tới 1-2 h sáng mệt phờ râu. Vậy mà ngày nào cũng hăm hở đi từ sáng sớm. Đó là những ngày của năm cuối đại học, bận rộn và hăm hở.
Hồi hai mươi, những ước mơ thật vời vợi, đại loại như, mong ước trở thành một người phụ nữ thành đạt, kiếm ra bạc tỷ, đi xe sang, ở nhà to lớn…. luôn luôn bận rộn, mong ước mở được công ty cho riêng mình……Lòng đầy nhiệt huyết khi bắt đầu đi làm, lúc nào cũng nghĩ là mình sẽ đóng góp gì đó cho công ty, nghĩ là to lớn lắm. Đó là những ngày mới ra trường, nhiệt tình và viễn vông.
Giờ ba mươi tuổi, những ước mơ chỉ là nhỏ bé và đơn giản. Là mở một tiệm hoa nhỏ nhỏ, một tiệm bánh ngọt, hay một cửa hàng thủ công……Mơ mở một tiệm café nho nhỏ để tự tay chăm chút lấy tất cả, từ pha ly café đến nấu các món buổi trưa. Và rồi, được ngủ một giấc ngủ bình yên khi đêm về. Và chỉ mơ ước một ngôi nhà nhỏ, ấm cúng và sạch sẽ thôi.
Ngày ngày, vẫn đến công ty, có việc thì vẫn làm hết trách nhiệm, và vẫn làm việc như điên khi mùa cao điểm, nhưng lòng nhiệt thành và hăm hở đã vơi đi khá nhiều.
Hồi đó yêu tất cả mọi người, ngày Lễ ngày Tết, sinh nhật ai cũng nhớ, cũng có quà. Còn bây giờ về nhà nghỉ Tết cũng chẳng buồn chào ai, nói gì đến việc là mua quà tặng đồng nghiệp. Để khi sếp gọi điện chúc Tết trước thì mới thấy ê hề làm sao. Và rồi, giờ đây bổng dưng thấy chẳng còn quý mến gì ai, và thấy mình sao cứ trơ trơ mà sống. Cũng không phải là không nhớ tới, nhưng cứ để đó và bỏ qua mà chẳng làm gì hết.
Cũng may còn một điều an ủi là tình yêu cho gia đình, cho những đứa em vẫn còn nguyên vẹn.
Hồi hai mươi tuổi, thấy mình thật kiên cường và mạnh mẽ, giờ thì thấy mình thật mong manh và yếu đuối. Nhí nhắng tới mức có thể vừa đi vừa khóc ngoài đường chỉ vì quá căng thẳng khi di chuyển trong cái thành phố quá ồn ào này. Để rồi dời nhà tới một cái hẻm nhỏ gần công ty và đi bộ vài bước trong hẻm là tới nơi làm việc, đi làm rồi về nhà, đường em đi giờ quá bình yên còn gì. Một tuần thò mặt ra đường một lần đi chợ, vậy xem như đã né được sự ồn ào. …
Ngày đó, thấy mình rất lạc quan ngược lại với bây giờ căng thẳng với những điều rất nhỏ nhặt. Cũng tự biết là những căng thẳng do chính bản thân mình tự tạo ra, và chỉ có mình mới có thể giải thoát cho mình, nhưng rồi vẫn không làm được.
uh vậy đó, hồi đó và bây giờ quá khác nhau.


4 nhận xét:

  1. chị à, phải chăng càng lớn tuổi, sống càng lâu và càng nhiều trải nghiệm, người ta càng trở nên lãnh đạm?

    Trả lờiXóa
  2. Du à, chị cũng chẳng hiểu nữa chị càng ngày thấy mình càng hỗn độn.

    Trả lờiXóa
  3. Nhiều lúc biết mình suy nghĩ nhiều không tốt, và suy nghĩ của mình phức tạp quá thể, mà sao ko dừng được, cũng hiếm khi đơn giản được mọi chuyện, chị nhỉ?

    Trả lờiXóa
  4. Bạn Gà Lôi ơi, mỗi tuần bạn chỉ ra đường mỗi một lần như vậy sao tận hưởng cuộc sống được. Mấy đứa em rồi cũng lớn, cũng có gia đình lúc đó bọn nó súm lại hát bài Chị Tôi thì hơi buồn.

    Chờ bạn Gà Lôi ...

    Trả lờiXóa

Thank you for visiting my place!