29 thg 5, 2007

Trời mưa, em nhớ nhà và thèm khoai lang

Tình hình là thế này, Sài Gòn hổng biết giận ai, sụt sùi từ trưa tới giờ, mãi không chịu nín. Sài Gòn khóc còn ta thì nhớ nhà, thèm ăn bắp luộc, bắp nướng, hay bắp chiên, khoai lang luộc gì cũng được.Trời mưa luôn mang đến cho ta những tâm trạng khó tả, nhớ điều gì đó, nhớ ai đó...
Ta vớ lấy cái áo mưa, chạy ù ra chợ, vơi hy vọng là tìm được xe bắp luộc hoặc là nồi khoai nào đó. Sau khi vất vả với sự ướt át, với sự chen lấn khó chịu ở chợ, hỏi thăm hai ba bận mới tìm thấy bà bán khoai móm mém với 2 rổ khoai to tướng. Bà cười thật tươi : "Trời mưa mua khoai ăn cho đỡ buồn đi con". " Khoai trắng ba ngàn rưỡi còn khoai tím thì bốn ngàn rưỡi". Bao nhiêu thì nhiêu ta cứ lựa một số củ nhỏ nhỏ thon thon, bé bé...chẳng buồn trả giá. Chà củ nhỏ mới ngon, còn tại sao ư? Ta không biết, Mẹ ta bảo thế.
Chạy về tới nơi, ướt mẹp, nhưng ta lại vui. Luộc khoai xơi thôi.
Ta lại nhớ nhà nhưng chẳng còn buồn nữa.

Khoai lang nóng hổi vừa thổi vừa ăn đi

1 nhận xét:

  1. "Trời mưa mua khoai ăn cho đỡ buồn đi con" Đọc câu này thấy vui lạ m^o^m
    Trời mà mưa, em sẽ quấn chăn, ôm cuốn truyện gì đó mà ru ngủ, rồi ngủ một giấc cho đến khi... mưa tạnh (thường thì cho tới tối khi bị gọi dậy ăn cơm)
    Hoặc là xách cây dù lang thang, rồi chui vô quán nào đó nhâm nhi Cafe (em cũng thích uống Cafe nè ^^v)
    Đó là nói chuyện ở Dalat. Ở Saigon thì chỉ biết ôm máy tính thôi (quấn chăn thì nóng chết, ra đường thì em không biết bơi ^^)

    Trả lờiXóa

Thank you for visiting my place!