30 thg 5, 2011

ngủ mê, ngoài cửa sổ trời mưa.



Có những ngày thấy đất trời dịu dàng và ngọt ngào như một cái kẹo, những ngày ấy lòng người cũng mềm như cỏ.

Chiều cuối tuần

Trời mưa êm

Em cuộn chăn ngủ ở Sofa cạnh cửa sổ

Mơ mộng thấy mình đang ở Đơn Dương, đang ngủ rồi tỉnh giấc, lòng dùng dằng bởi nghĩ sẽ phải lên xe vào lại Sài Gòn mà tỉnh giấc.

Thấy hạnh phúc biết nhường nào khi biết mình đang ngủ ở Sài Gòn chứ không phải Đơn Dương.

Bé Ý gọi điện, chắc vì trời mưa, chắc vì kí ức quê nhà mà em lại nhớ hình ảnh bé Ý lúc còn nhỏ ở rẫy với bố mẹ. Thấy nhớ cái dáng nhỏ nhắn của một cô bé, tóc maika, da trắng, mắt nâu miệng cười như thiên thần, lững thửng đi giữa những luống cà chua. Tay thì ôm mèo, tay thì nâng niu nhẹ nhàng những hoa cà chua, nói chuyện với mèo, nói chuyện với lũ chim, nói chuyện với mấy nụ cà chua rồi lâu lâu lại la lớn đầy phấn khích khi thấy một trái cà chua chín. Em nghĩ đó là một trong những hình ảnh đẹp và lung linh nhất mà em đã từng thấy trong đời, và chắc cũng rất khó quên.

1 nhận xét:

  1. Cám ơn chị ghé cái blog khỉ ho cò gáy của em (^^).

    Chị làm em nhớ tới bài hát này (Có Đôi Khi - Lã Văn Chương)

    "Ôi có đôi khi nằm nghe những cơn mưa
    Muốn sống cô đơn cùng chăn ấm trong phòng
    Chỉ thấy mái hiên và ta đứng co ro
    Buồn nhả khói lên trời
    Lòng nhịp rối tơi bời..."

    Em thì thích đoạn này

    "Ôi có đôi khi thèm như lúc tuổi thơ
    Sáng sáng tung tăng, đùa vui hát vang lừng
    Chẳng biết suy tư đời kia vấn vương gì
    Rồi chiều tới mơ màng
    Đợi chờ sáng tưng bừng"

    Bây giờ không còn nhỏ nữa nên buồn mấy chút...

    Trả lờiXóa

Thank you for visiting my place!