17 thg 10, 2009

những vụn vặt xưa cũ....

Đôi khi em ước Sài Gòn yên bình như quê em, không tiếng còi xe, không đông đúc, không khói bụi....

Em ước gì mình thức dậy trong cái lành lạnh quê nhà, trong vo ve nhè nhẹ của đàn bướm vàng hút nước cạnh mương. Nhà em yên tĩnh tới mức em có thể nghe được tiếng của đàn bướm vàng đó. Mẹ em nói chúng bay rất xa và tạt ngang qua vùng đất nhà em.



Mỗi chiều mưa Sài Gòn, ngồi trong nhà nhìn mưa em lại thấy nhớ tiếng mấy con Ễnh Ương ngỗ ngược và lì lợm ở nhà. Con "ồng" lên một tiếng, con kia lại "ênh" nghe như chúng là những nghệ sỹ đang biểu diễn. Hồi còn bé em cực kỳ ghét cái đám lỳ lợm đó, vì chúng ồn ào, ồn ào cả những đêm khuya vắng. Nhưng giờ đây em mới nhận ra rằng, cái sự ồn ào cùa bầy Ễnh Ương chính là điều rất bình yên....



Em muốn nghe tiếng đàn chim gõ kiến ồn ào mỗi lần rừng thông nở hoa. Vì mỗi khi hoa thông nở, sâu nhiều lắm và đàn chim lại về để tìm kiếm thức ăn. Đôi khi em cũng nhớ mặt những con két xanh hay ăn bắp của mẹ, chúng làm em khản cả cổ hò hét mà chúng vẫn cứ bâu vào cạp mấy trái bắp.



Lại thấy mình bé bỏng những ngày cố đi tìm cái trứng con chim Cưỡng màu xanh mà em cứ nghĩ đó là một viên ngọc. Thấy mình lang thang đi tìm đường mòn những con chim Cút.....



Em muốn nghe tiếng con chim chèo bẻo hót mỗi sáng mà nghe một hồi hệt như chúng đang nói chuyện với chính mình.



Tự dưng em lại thấy nhớ cả tiếng thằng bé dân tộc một mình ở lại canh chòi,  hát bài hát bằng tiếng K'ho của nó, trong một chiều sẩm tối lành lạnh, gió vi vu, nghe hoang liêu lắm....

Em nhớ tất cả những điều nhỏ nhặt ấy, thèm tất cả những thứ ấy vì em là con bé nhà quê, và mãi mãi là như thế không gì có thể thay đổi được. Dẫu cho em có  hơn 10 năm sống ở thành phố này, đã hưởng trọn cái nắng nóng, đã hứng trọn những cơn mưa lớn. Quần áo tóc tai đã đầy mùi khói bụi, và đã có ma mãnh hơn chút đỉnh thì em vẫn là con bé nhà quê tóc khét nắng....Và em luôn tự hào vì cái gốc gác nhà quê ấy, bởi em thấy mình giàu có hơn bất kỳ ai.



.....

ps: chỉ là một chiều mưa thứ Bảy ít việc, em với miên man những vụn vặt.....







Vịt Xim và Út Khôi, hình chụp trong lần về thăm nhà gần đây







Em lấy 2 đêm ngủ trên xe để đổi lấy một sớm bình yên thế này, nghĩ cũng là giá hời nhỉ. Ở nhà, em thích nhất là cái ô cửa sổ bằng gỗ này, lần nào về nhà cũng ngồi đu đưa ở đây. Mà em tiết lộ một bí mật nhé, ngồi ở đây vào lúc trời mưa nắng tuyệt lắm đấy, đôi khi có thể thấy cầu vồng....



Mấy chị em ngồi tám chuyện trên còn đường nhỏ dẫn vào nhà, bên dưới cái gốc khế mà bố trồng. Khế nhiều quả mà có 2 già ở nhà, có ai mà trèo. Lâu lâu bố lại hái và đóng vào một thùng gởi xuống Sài Gòn, ăn khế mà thấy thương gì đâu.





3 nhận xét:

  1. nghe kể thích quá người đẹp...

    Anh cũng ước như em!

    Trả lờiXóa
  2. Thuc oi,A co y kien nay ne!Th nen cong tac voi báo trang Mục về Van chuong đo. vừa trải lòng mình ra vừa để cho những người xa quê nhìn về và nhớ quê, gói ghém những kí ức êm đềm làm hành trang tren con đường sống và làm việc trong vòng xoay bận rộn. biết đâu lại có món quà nhỏ làm mình vui vui từ thu nhập này!

    Trả lờiXóa
  3. Chào bạn trẻ!
    Viết dễ thương quá!

    Trả lờiXóa

Thank you for visiting my place!