Trở về nhà trong lúc chập chạng tối. Háo hức lắm vì từ Tết tới giờ em mới về nhà. Đi từ trước ra sau, nhà vắng toe, lạnh ngắt thấy chạnh lòng. Chợt thấy bố mẹ ngồi rửa chén ở nhà sau, mẹ rửa xà bông còn bố thì ngồi tráng chén. Cảnh tượng ấy làm mắt em ngấn nước, thấy cảnh đời thật trớ trêu. Mẹ sinh ra những năm đứa con vậy mà rốt cuộc chỉ có hai già thui thủi với nhau. Mẹ cười móm mém già nua, nhưng cái cười ấm áp biết chừng nào. Em lang thang xứ người, rất nhiều những lúc chạnh lòng, xa vắng, cô độc và hoang liêu chợt thấy nhớ nụ cười ấm áp ấy biết bao. Hai tám tuổi, tính lại số năm em được ở cạnh mẹ chẳng là bao. Thấy mình thiệt thòi quá đỗi. Mẹ như con gà mái mẹ bị người ta lấy mất đàn gà con mới nở, nên lúc nào mẹ cũng xù lông lo lắng cho đàn con ở xa. Xa con, điều đó hình như đốt cháy tâm can mẹ.....Thương và đau lắm.
Ps: Tấm hình em chụp lúc mẹ đang lui cui hái rau càng cua trong mấy chậu kiểng. Em đã làm món rau trộn dầu dấm với cá hộp, chèm chẹp ngon khỏi đỡ.
"Ngày mẹ khóc nhiều nhất là ngày đầu tiên con đi học , me biết những đứa con của mẹ đã bị xã hội cướp đi và không bao giờ có thể trả lại đúng những đứa con của mẹ nữa ... "
Trả lờiXóaChép lại theo trí nhớ một đoạn trong " Những tấm lòng cao cả " .