Back up từ 360 Saturday March 10, 2007 - 05:32pm
Cách đây khoảng chừng hơn 8 năm, Tôi - một con bé mập ù, trắng hếu- cũng khăn gói vào Sài Gòn học đại học. Hành trang mang theo là niềm tự hào của mẹ, là nỗi lo lắng của bố, là những mơ ước thành công trong lòng, là những háo hức của tuổi trẻ khi bước vào một môi trường hoàn toàn xa lạ.
Vì tôi nhập học trễ hơn các bạn cùng lớp khoảng 1 tháng trời cho nên tôi cảm thấy mình như lạc lõng giữa cái thế giới sinh viên nhộn nhịp và lạ lẫm ấy. Cái gì cũng lạ trong mắt tôi, từ con người, cách nói chuyện, thức ăn, thời tiết....mọi thứ dường như thật khó khăn!!! Tôi ước gì mình có một người bạn, thân thật thân để có thể giải thích cho tôi tất cả những cái lạ lẫm trong mắt tôi lúc ấy.
Rồi một hôm, ngay buổi đầu tiên của môn thí nghiệm vật lý, tôi đang đứng ngơ ngác để chờ đợi một bạn nào ấy chọn tôi để tạo thành một nhóm học chung. Thì một ai đó đứng sau lưng nắm lấy tay tôi và nói :"Mình chung nhóm nha" Tôi ngoái đầu lại, một cô bạn nhỏ thiệt nhỏ, xinh thiệt xinh với khuôn mặt của một thiên thần đang cười rất tươi với tôi. Khuôn mặt ấy cứ như là em bé học lớp 6 hay 7 gì đó... Vì cô bạn rất bé, còn tôi thì lúc ấy mập ù, và cái ngoái đầu quay lại làm tôi có cảm giác như mình đang che chở một đứa con nít vậy. Sau lần đó chúng tôi đã trở thành bạn. Hình như đi đâu chúng tôi cũng có nhau, hễ mọi người thấy tôi thì phải nhắc tên cô bạn ấy và thấy bạn ấy phải nhắc đến tên tôi. Chúng tôi đã cùng nhau làm những việc thật điên rồ, nói chuyện với nhau thật nhiều..... Cô bạn luôn giúp tôi mỗi khi tôi nhận chưa nhận được tiền đóng học phí, hay khi tôi không còn tiền dùng cho tháng đó.Mỗi khi có những chuyện buồn phiền khiến tôi phải khóc hay lo lắng, luôn có một cô gái bé nhỏ ngồi cạnh bên, cô ấy chẳng nói gì chỉ đặt bàn tay bé nhỏ lên tay tôi, nhưng sao trong lòng tôi như trút hết mọi gánh nặng. Và tôi hiểu cô ấy như hiểu hết mọi khó khăn, mọi trắc ẩn trong tôi. Tôi chợt hiểu ra rằng sự im lặng của một người bạn thật là quý giá. Tôi không biết mình đã làm được gì cho cô bạn ấy, và tôi có giúp gì cho bạn ấy hay không nhưng trong tôi luôn thầm cám ơn vì trời đã ban cho tôi một người bạn, một tình bạn tuyệt vời.
Rồi chúng tôi ra trường, mỗi người làm việc mỗi nơi, nhưng cô ấy vẫn luôn là một nơi mà lúc có niềm vui hay nỗi buồn tôi muốn chia sẽ....
Cho VA cô bạn bé nhỏ.
Gà Lôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Thank you for visiting my place!