Một sớm tinh mơ sau một đêm gật gù trên xe, bước ra khỏi xe, mưa lất phất phà vào trán, cảm nhận được hơi lạnh xuyên qua lớp áo mỏng. Em thèm ly cafe đặc quẹo, mà uống xong một ngụm thì phải chờ một đỗi lâu lắm mới uống thêm được ngụm mới. Thời gian lặng thinh ngừng hẳn lại khi từng cafe nhỏ từng giọt.
Nhà em không xa Dalat là mấy, nên mỗi lần về nhà em đều đi thẳng lên Dalat cafe, lang thang một dạo rồi mới lên xe búyt về nhà.
Em có dạo đã sống và đi học ở Dalat một thời gian, đã từng cảm nhận được sự ấm áp trong tay ai, nên với em Dalat luôn chiếm một phần lớn miên man ký ức. Lần này tình cờ em gặp lại anh, người xưa năm nào khi đang lơ ngơ đi dạo. Cafe và chẳng nói một lời, umm thì im lặng còn tốt hơn lời hỏi thăm chán ngắt....
Tấm ảnh này anh chụp em tại quán, lúc đang nghĩ gì chẳng rõ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Thank you for visiting my place!