Chiều chủ nhật ở nhà một mình, yên tĩnh quá đỗi.
Ngồi đọc truyện, nắng chiều đổ ngang vai.
Nhấm nháp bánh bột bắp cam hấp làm hồi tối, màu nắng vàng, màu cam vàng, chiều lung linh.
Cầm quyển truyện mà chẳng thể nào tập trung vào đọc được.
Đầu óc vẫn vơ về một nơi nào đó xa xăm, về một thứ tình cảm nào đó chẳng thể định hình nổi.
Tiếc, nhớ, mông lung và chông chênh.
Quỳnh đang chuẩn bị hành trang cho 1 chuyến đi, rảnh chút xíu chạy vô nhà Thục. Đọc và ... thèm. Miếng bánh còn lại ngon quá, cho Quỳnh xí nha.
Trả lờiXóaChào bạn Quỳnh,
Trả lờiXóaKhông để chế độ báo tin comment, tới hôm nay vào blog mới thấy comment của bạn. Tệ hết sức nơi.
Bánh đã tiêu diệt gọn mất tiêu, thôi để hôm khác dành cho bạn nhé.