Back up từ 360 Sunday November 5, 2006
Hồi tối mấy chị em đi uống cafe về, khó ngủ, rủ nhau ra trước sân ngắm trăng. Cũng may giữa Sài Gòn chật hẹp, ngột ngạt đến nghẹt thở mình vẫn có được một không gian nhỏ xíu để có thể thấy chị hằng,Tuyệt vời!!!!!!
Lâu thật lâu, lâu lắm rồi, mình không còn thói quen ngắm trăng hay trông chờ đến ngày rằm nữa. Cuộc sống thật bận rộn, luôn luôn bắt mình phải loay hoay, quay cuồng với nhịp sống bận rộn tấp nập của nó, khiến con người quên mất những hạnh phúc nhỏ nhoi quanh mình.
Mình nhớ ngày còn bé, những đêm trăng quê nhà yên bình lắm. Cả nhà thường quây quần trước sân nhà mỗi khi trăng sáng. Bố thì phì phèo thuốc lá bên ấm trà với mấy người nông dân từ những chòi gầnnông trại nhà mình. Mẹ thì lui hui chuẩn bị thức ăn, khi thì nồi khoai luộc, khi thì rổ đậu phộng, bắp rang, bắp luộc hay những cái bánh nướng từ bột khoai mì, nói chung là những món có sẳn trong nông trại. Mấy chị em mình thì hát hò, rồng rắn lên mây, mặc dầu chỉ có 5 cái miệng nhưng cũng gây ồn ào ra phết, đủ để lâu lâu mẹ phải quát lên.
Mẹ thường lấy một chậu nước thiệt to để giữa sân và nói với bọn mình:"Tụi con hãy ngồi ngoan ngõan đừng la hét, đừng quấy rầy, nếu tụi con ngoan ngõan thì chị HẰNG sẽ xuống trong thau nước này nói chuyện với tụi con" WOw, thế là bọn mình răm rắp ngồi quanh chậu nước im lặng, đó là thời điểm lắng nghe những câu chuyện của mẹ, đến lúc thiếp đi chìm vào những cơn mơ.
Rồi tuổi thơ trôi qua, tụi mình lớn lên, không biết đã bao lần ngủ thiếp đi mà chị Hằng vẫn chưa xuất hiện, có lẽ chị đến hơi chậm, lúc tụi mình đã chìm vào giấc ngủ chăng???? Vẫn chưa có câu trả lời.
Giờ đây giữa tấp nập lo toan, mình thèm nghe tiếng mẹ quát, mình thèm được rồng rắn lên mây, mình thèm được ngủ thiếp cạnh thau nước.....nhớ ghê tuổi nhỏ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Thank you for visiting my place!