Sau bao ngày để ta chờ đợi trong nóng bức, cuối cùng thì gã mưa đỏng đảnh cũng đã quay về, mang theo vô vàn thứ dễ chịu. Trời Sài Gòn dịu hẳn, và hình như không còn ồn ào vội vã như vốn dĩ của nó.
Trời mưa lớn quá, ta chẳng về được, nên ngồi lại đọc vài thứ linh tinh trên net. Ta tìm thấy một entry trên blog của ai đó, ai đó cũng thảng thốt la lên như ta “ Mùa mưa đến rồi” và hình như ai đó cũng đang nhớ về những kỷ niệm như ta. Bất chợt ta mĩm cười, bất chợt ta lại nhớ ta trong những kỷ niệm ngọt ngào.
Ta nhớ tới ai đó, ai đó đã từng làm cho ta cười, ai đó đã cùng ngồi lì ở quán café với ta mà chẳng nói gì trong những chiều mưa. Ta nhớ những kỷ niệm đẹp của một tình yêu đã qua. Ừ thì chúng rất đẹp.
Hồi bé, ta chẳng thể nào lí giải nỗi tại sao lại có mưa đá, ta nghĩ đâu đó trên kia, ông trời có một cái tủ lạnh rất lớn… và cũng vì thắc mắc này mà ta bị ăn đòn sưng cả mông vì cái tội giám dầm mưa.
Ta nhớ tới những con đường đất đỏ bazan nhầy nhụa, nhớp nháp ở miền núi quê ta. Ta nhớ đôi chân lấm lem đất đỏ mỗi khi đến trường. Ta nhớ cái bánh xe đạp dính chặt một lớp đất dầy.
Ta nhớ cái khung cảnh tất bật nhốn nháo của cả nhà khi trời chuẩn bị mưa, nào là lật đật lùa bò vào chuồng, nào là thu dọn bắp, khoai mì, nào là thu dọn quần áo….ai cũng chạy tất bật, nhưng hình như ai cũng cười. Ta nhớ tới hình dáng còm cõi với ánh mắt đầy lo lắng của mẹ nhìn ra vườn rau mỗi khi trời mưa lớn. Ta nhớ giọng mẹ với ánh nhìn trìu mến mỗi khi ta đi học về bị mắc mưa : “ Vào thay quần áo lẹ lên kẻo ốm con”
Nhà ta ở dưới trũng sâu, nên mỗi lần trời mưa lớn là chung quanh nhà đầy nước và bọn Ễnh Ương ngỗ ngáo mặc sức mà kêu gào. Hồi đó ta cực ghét cái tiếng “ồng ênh” của bọn lì lợm ấy, mặc cho ta tức tối và bực bội thì bọn chúng cứ vẫn đứa “ồng” đứa “ ênh” thật đáng ghét. Giữa đêm khuya mà nghe tiếng “ồng ênh” thật não lòng. Nhưng lạ thay sao chiều nay ta lại nhớ tiếng “ồng ênh” đến thế.
Ta nhớ những chiều trong veo khi những cơn mưa vừa dứt, mấy chị em lại lẫm đẫm lên rừng thông sau nhà hái nấm, những cái nấm Mỡ trông đến ngon lành như chính tên của nó vậy. À còn nấm Mối nữa chứ, chúng rất nhiều trong những vạt bắp non. Mẹ bảo hễ thấy chúng là nhớ đừng có la lên nhé, cứ im lặng mà hái về, vì bọn nấm Mối này có chân đấy, la lên là chúng kéo nhau chạy mất. Ta hình như cũng tin là chúng có chân, nên mỗi lần thấy chúng, ta im lặng hái tất tần tật, không để một tên nào chạy được. Tự nhiên ta cười lớn vì ta lúc đó.
Ta quá giàu phải không? Ai giàu bằng ta nhỉ? Giàu kỷ niệm ấy mà.
Trời tạnh mưa rồi về thôi.
Ta nhớ tới ai đó, ai đó đã từng làm cho ta cười, ai đó đã cùng ngồi lì ở quán café với ta mà chẳng nói gì trong những chiều mưa. Ta nhớ những kỷ niệm đẹp của một tình yêu đã qua. Ừ thì chúng rất đẹp.
Hồi bé, ta chẳng thể nào lí giải nỗi tại sao lại có mưa đá, ta nghĩ đâu đó trên kia, ông trời có một cái tủ lạnh rất lớn… và cũng vì thắc mắc này mà ta bị ăn đòn sưng cả mông vì cái tội giám dầm mưa.
Ta nhớ tới những con đường đất đỏ bazan nhầy nhụa, nhớp nháp ở miền núi quê ta. Ta nhớ đôi chân lấm lem đất đỏ mỗi khi đến trường. Ta nhớ cái bánh xe đạp dính chặt một lớp đất dầy.
Ta nhớ cái khung cảnh tất bật nhốn nháo của cả nhà khi trời chuẩn bị mưa, nào là lật đật lùa bò vào chuồng, nào là thu dọn bắp, khoai mì, nào là thu dọn quần áo….ai cũng chạy tất bật, nhưng hình như ai cũng cười. Ta nhớ tới hình dáng còm cõi với ánh mắt đầy lo lắng của mẹ nhìn ra vườn rau mỗi khi trời mưa lớn. Ta nhớ giọng mẹ với ánh nhìn trìu mến mỗi khi ta đi học về bị mắc mưa : “ Vào thay quần áo lẹ lên kẻo ốm con”
Nhà ta ở dưới trũng sâu, nên mỗi lần trời mưa lớn là chung quanh nhà đầy nước và bọn Ễnh Ương ngỗ ngáo mặc sức mà kêu gào. Hồi đó ta cực ghét cái tiếng “ồng ênh” của bọn lì lợm ấy, mặc cho ta tức tối và bực bội thì bọn chúng cứ vẫn đứa “ồng” đứa “ ênh” thật đáng ghét. Giữa đêm khuya mà nghe tiếng “ồng ênh” thật não lòng. Nhưng lạ thay sao chiều nay ta lại nhớ tiếng “ồng ênh” đến thế.
Ta nhớ những chiều trong veo khi những cơn mưa vừa dứt, mấy chị em lại lẫm đẫm lên rừng thông sau nhà hái nấm, những cái nấm Mỡ trông đến ngon lành như chính tên của nó vậy. À còn nấm Mối nữa chứ, chúng rất nhiều trong những vạt bắp non. Mẹ bảo hễ thấy chúng là nhớ đừng có la lên nhé, cứ im lặng mà hái về, vì bọn nấm Mối này có chân đấy, la lên là chúng kéo nhau chạy mất. Ta hình như cũng tin là chúng có chân, nên mỗi lần thấy chúng, ta im lặng hái tất tần tật, không để một tên nào chạy được. Tự nhiên ta cười lớn vì ta lúc đó.
Ta quá giàu phải không? Ai giàu bằng ta nhỉ? Giàu kỷ niệm ấy mà.
Trời tạnh mưa rồi về thôi.
Hom nay doc Log cau Su Phu, tam trang cua Su Phu ve ngay mua sao giong cua em qua,lam em cung nho que qua ne, hic hic!
Trả lờiXóaNhững cơn mưa vùng núi cao nguyên, luôn luôn đẹp phải không nhỏ. Mình cũng nhớ màu đất đỏ quá chừng nè.
Trả lờiXóa