Ta thức giấc trong tiếng mưa rả rích. Cơn mưa làm ta ngon giấc, không mê man, không mộng mị. Ta cuộn chặt chăn hơn nữa, ừ hử chẳng muốn dậy, ta ngúng nguẩy với chính mình, mưa vầy sao mà đi làm đây.
Một ngày giữa tháng năm, bắt đầu bằng cơn mưa rả rích từ khuya, không khí tràn ngập những nỗi niềm. Trong lòng tự nhiên buồn đến lạ. Ta ngó nghiêng, trời không một chút nắng, mưa làm nắng lười chẳng muốn dậy.
Mưa như chỉ chực chờ ta bước chân ra đường là ào xuống, gã chẳng bao giờ để ý tới ta...Ta cố vón vén, thế mà khi tới chỗ làm ta vẫn ướt mẹp, chán thế. Hôm nay sao yên ắng thế, ta chẳng có nhiều việc để làm, dù hôm nay là thứ 2. Ta ngồi co ro cả buổi sáng, ráng làm ấm bằng vài bài hát yêu thích. Chà ta vui hơn, ta cũng nghêu ngao, chỉ khổ thân anh bạn đồng nghiệp, nghe ta nghêu ngao mà ngán ngẩm: "Chuyện gì vậy nhỏ?"
Mưa cả ngày chẳng dứt, ta lại nhớ nhà, mỗi lần mưa như vầy, thể nào cũng được ăn bánh xèo. Cả nhà xúm xít quanh lò lửa, ai cũng cầm bát sẳn sàng, chờ mẹ làm xong cai nào xơi ngay cái ấy. Trời mưa, lạnh, ngồi bên bếp lửa, cười toe toét, không gì đánh đổi được....Ta với lấy điện thoại và gọi về nhà.
Cảm xúc của chị hay ghê v(^^)v.
Trả lờiXóaCho em làm quen nhé. Em ở Đà Lạt (không xa Đơn Dương mấy nhỉ ^^)
T.Anh (M)
Chào em,
Trả lờiXóaRất vui vì vì em ghé thăm và để lại comment nè.
Đơn Dương quê chị, Dalat quê em, một trời thương nhớ luôn.