17 thg 5, 2007

Hạnh phúc là gì?


Có những thứ tưởng chừng như thật giản đơn nhưng lại làm cho ta vui và ta biết mình hạnh phúc. Vậy mà ta cứ mãi đi tìm những gì lớn lao, ngỡ rằng ta đang tìm hạnh phúc và nó là cái gì đó thật vỹ đại, ta phớt lờ những điều bé nhỏ chung quanh. Ta đang phớt lờ đi hạnh phúc của mình, thật là trớ trêu. Hạnh phúc chỉ là những điều đơn giản nhỏ ơi.

Hạnh phúc là mỗi sáng thức dậy nghêu ngao một bài hát, cười với chính mình trong gương để có một ngày trong lòng tươi sáng và nhẹ tênh. Vậy mà có những ngày ta thức dậy với gương mặt cau có, ta nhìn vào gương thấy chán ngay cả chính mình, hát một câu đâu có khó nhỏ ơi và cười chỉ là cử động của đôi môi sao ta chẳng bảo mình làm được. Những ngày như thế thật xám xịt và tồi tệ.

Hạnh phúc là khi ta nhận được một nụ cười của một người xa lạ, và ta cũng cười đáp lại. Hạnh phúc là mỗi chiều con nhóc hàng xóm la inh ỏi và hỏi đi hỏi lại bằng cái giọng ngọng ngịu của nó: “Cô Thục đi đâu về đó?” Vậy mà đôi lúc ta bực bội, ước chi nó đừng la lên như thế.

Hạnh phúc là khi ta nhìn thấy một hình ảnh nào đó phảng phất những kỷ niệm, chúng mang ta đi gặp chính ta của những ngày cũ kỹ. Và bất chợt ta lại cười một mình. Hạnh phúc là những tối thức thật khuya với chẳng lý do nào cả, ta ngồi lướt qua những trang nhật ký online của ai đó, đọc những cảm xúc của họ cảm nhận những gì đồng cảm. Thật ra ta đang đi tìm lại chính ta trong những góc cũ kỹ của lòng mình.

Hạnh phúc là khi ta nhận được một tin nhắn của một ai đó:” sao rồi? có khỏe không?” ta vui vì ta biết đâu đó có người vẫn nhớ tới ta. Hạnh phúc là khi ta nhận được điện thoại của mẹ, giọng mẹ đầy trìu mến “Con ốm hả?” dù ta rất khỏe nhưng ta vẫn nũng nịu cứ như là ta ốm thật ấy.

Hạnh phúc là những tối khó ngủ, mấy chị em cùng nằm kể lại chuyện xưa, ta cười lớn, nhưng sao nước mắt lại tràn trụa thế kia? Và ta hiểu khi hạnh phúc người ta khóc và chẳng thể nào nấc lên như khi ta khóc vì đau khổ.

Và Hạnh phúc còn rất nhiều những cái khác, trong chốc lát ta chẳng thể liệt kê hết được.

Và hạnh phúc là đây, là lúc này khi ta vô tình tìm thấy những thứ này trong đống sách vở cũ năm nào:


Cho nhỏ Tắc Kè Bông, nhỏ ơi, có nhớ cái này không? nhỏ đã vẽ nó và kẹp vào quyển nhật ký của ta. Có lần nhỏ đã giận khi ta nói ta để lạc cái này đâu mất rồi, sorry nhỏ, khi ấy ta nói dối đó. À ta thắc mắc, hồi ấy ta mập ù mà nhỏ lại vẽ ta ốm thế.


Cái này làm ta nhớ anh bảo vệ kí túc xá Tân Phú, anh "Frot" chảnh chọe ấy.


Ta và nhỏ ngồi cả buổi chiều, để vẽ chú cún ở phòng đọc ký túc xá. Thực ra nhỏ vẽ còn ta ngồi nhìn. Đó là học kỳ hai phải không? vì ta nhớ hình như tụi mình đang học môn vật lý A2.



Hai cái này cho Vân Anh, Anh có nhớ mấy cái hình này không? Anh luôn vẽ những hình vẽ ngộ nghĩnh và ghi những câu Anh thích lên tập của Thục. Lật quyển nào cũng thấy những dòng chữ xinh xắn nhỏ nhắn (Giống hệt Anh) ở đằng sau. lol.

Thực ra những cái hình này rất cũ, và chẳng rõ ràng như vậy đâu? Ta đã chỉnh lại chúng đấy, làm chúng đẹp hơn.




4 nhận xét:

  1. Hạnh phúc là những lần loay hoay nấu nướng và dọn lên cho những người mình yêu thương!!

    Trả lờiXóa
  2. HANH PHUC LA 10 NAM GAP LAI DUOC NGUOI BAN CU,HEHE

    Trả lờiXóa
  3. Đúng là hạnh phúc thật Hương à, sau 10 năm, tròn trĩnh 10 năm tụi mình mới gặp lại nhau.

    Trả lờiXóa
  4. Đang tìm với từ khóa KTX Tân Phú, lòi ra bài này.

    Trả lờiXóa

Thank you for visiting my place!