Em trở về nhà trong chuyến xe đêm, không ngủ được, ngơ ngác. Số em số con rệp phải ngồi cạnh một thằng béo múp, vừa nghiến răng, vừa chép miệng, vừa thổi bong bóng phù phù. Em ngồi cạnh nó, nổi da gà từng cơn chẳng chợp mắt được tí nào. Không có chuyện gì làm, đêm dài vô tận, rút điện thoại ra canh xem chu kỳ nghiến răng của nó là bao nhiêu, trung bình khỏang 7 phút. Lúc này ước gì có thể nghe được mấy album If you can't sleep trên cái Jukebox của Anh Chủ Quán quá đi mất. Dạo gần đây, hay mất ngủ, và hay nghe những album này, không ngủ được ngay, nhưng dễ chịu nhiều lắm.
Rút ra kinh nghiệm xương máu, trước khi quyết định trao thân gởi phận cho anh nào, nhiệm vụ quan trọng nhất là phải tìm hiểu xem anh này ngủ có nghiến răng, chép miệng, thổi bong bóng gì không? vì cái này cực kỳ quan trọng ảnh hưởng tới sức khỏe và "tính mạng" (vì ngủ hòai không được chết sớm sao?) Chỉ là đùa chút xíu.
Tấm hình em chụp lúc sáng tinh mơi, tầm hơn 5h một tí. Chưa bao giờ cảm thấy cô độc đến thế khi một mình đứng ở đây vào sớm tinh mơ, trong sự lơ mơ ngủ, trong cái lạnh và trong lúc tâm trạng thế này. Sao cuộc sống lại có những thời khắc thế này nhỉ?
Ôi trời ạ, nghiến răng chép miệng thì còn chịu được, vụ thổi bong bóng nghe thấy sợ quá em Đoan Thục, hihihi...
Trả lờiXóaCái tấm hình chụp đẹp quá trời, đúng là có khiếu mà... Phải có những lúc như vậy thì mới có bình minh nắng lên chứ em Đoan Thục, hihi...