Trời mưa to giữa trưa, bạn cùng phòng đã tắt đèn nghỉ trưa. Em ngồi bó gối cạnh cửa sổ nhìn mưa, mà cũng không hẳn là nhìn mưa nữa, chỉ là ngồi nghĩ linh tinh nhờ mưa làm chất xúc tác. Thấy cái buồn và sự cô độc vây quanh, cái buồn xa thẳm mà chẳng biết nguồn cơn từ đâu nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Thank you for visiting my place!