Cuối tuần, nằm bẹp trên giường tới 10 giờ sáng vì cơn cảm cúm hôm qua. Lâu lắm rồi mới có một giấc ngủ dài hơn 12 tiếng đồng hồ, không mê, không mộng, chỉ ngủ, mặc kệ hồn phiêu diêu nơi nào.
Thức dậy, online theo thói quen nhưng ivisible, nhận thư của bạn, đọc mà sao mà lòng nặng trĩu. Nặng vì những hiểu lầm mà bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu được, nặng vì những lời nói thô ráp...ôi thôi kệ, tui giải thích hòai mà không nghe, tui mặc kệ à nha, nghĩ sao thì nghĩ, miễn tui tin tui là được rồi. Có là gì của tui đâu mà có quyền phán xét tui thế này thế nọ....Tui giận hà.
Sáng nay trời mưa, mưa to lắm, tui ngồi nghe album Cánh Cung của Đỗ Bảo, chợt nhớ hình như 2 hay 3 năm gì đó tui không nghe lại album này rôi. Dạo đó tui thích nghe một bài trong album này, tui đã từng hát bài này cho người ta (mặc dầu tui hát dở ẹc...khẹc khẹc), rồi dạo sau tui không nghe lại nữa, có lý do mà. Thiệt là sao mà có lúc ta điên thiệt điên vậy ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Thank you for visiting my place!