Cuối tuần, về thăm nhà, rủ
Vivian đi cùng. Hai đứa chơi với nhau ngót gần chục năm vậy mà hôm nay mới dẫn được Vivian về thăm nhà. Chắc vì thế mà trời sụt sùi, thút thít cả cuối tuần, lúc nắng lúc mưa.
Ngộ ghê cái nắng, cái mưa vùng cao, thất thường và đỏng đảnh, khó lòng mà chiều nỗi. Trời đang trong xanh, một cơn mây đen kéo đến thế là sụt sùi, rồi đám mây đen đi qua trời lại nắng trong hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Mùa này hoa Quỳ đã nở vàng rực, đâu đâu cũng một màu vàng, hoa vàng cả vạt đồi, vàng cả con đường, vàng cả trong tâm trí em. Cái lòai hoa gì mà đẹp hoang dại lạ lùng. Đám học trò áo dài trắng, áo len xanh đạp xe đến trường giữa những con đường phủ đầy hoa Quỳ vàng, chợt nghe thấy tiếng cười trong veo ngày nào.
Em dẫn Vivian làm một vòng quanh cái thị trấn bé xíu của quê nhà. Trước tiên là lên thăm vườn cà chua của bố, hai đứa lội xình để ăn được một mớ cà chua tại vườn ngọt lịm, lâu lắm rồi em chưa ăn trái gì ngon đến vậy. Rồi hai đứa đón xe búyt đi ra chợ ăn hàng, nói là dẫn Vivian đi nhưng thiệt ra em cũng thòm thèm chẳng kém gì nhỏ, cái gì cũng muốn ăn và ăn cái gì cũng ngon, khổ thân cái bụng thôi. Về nhà sướng nhất là được ngủ ngon lành, ngủ thẳng cẳng mà không một thứ gì làm phiền, em cứ nói đùa là mình đi những 300 cây số để được ngủ trong khách sạn 5 sao, quả là chẳng uổng công. Có quá nhiều thứ còn thèm thuồng chẳng muốn đi tí nào. Thèm được ăn, thèm được ngủ, thèm được nghe giọng mẹ gọi mỗi sáng, thèm nghe bố hỏi con muốn ăn gì, thèm cái lạnh lạnh....
Mặc kệ trời mưa nắng thất thường, hai đứa vẫn lọ mọ chụp hình để khoe mọi người, xem này.
Bờ đập hồ thủy điện Danhim
Rêu xanh.
Ruộng hành, xa xa trên triền đồi kia là màu vàng hoa Quỳ.
Hoa cỏ Mực.
Mấy trái cà chua héo, nhìn cái màu của nó thương gì đâu.
Sặc sỡ
Mắc cỡ :)
Vivian hí hửng với mấy trái cà chua, hình như nhỏ đã xơi mấy trái rồi.