Trưa nay, em hơi tâm trạng một tí. Cần một nơi yên tĩnh, cần cái gì đó thật mạnh để giúp em khỏi chếnh choáng. Giờ nghỉ trưa em chạy ra quán Riêng Một Góc Trời. Quán quen, không gian quen, cafe pha rượu Rhum quen thuộc, cảm thấy đầu nhẹ nhõm phần nào. Chắc là nhờ cafe.
Đôi lúc, thấy ngày sao mà dài lê thê, dài với tiếng điện thoại, dài với những lời phàn nàn, dài với những tiếng còi xe, dài với những sự vội vã, em mệt nhoài. Ngày dài thêm tí nữa chắc là em sẽ không chịu nỗi, chắc là em sẽ chết mất thôi. Lúc ấy bỗng dưng lại muốn đêm cứ mãi là đêm, để em có thể trốn được vào đêm, để chẳng ai có thể làm phiền, để em có thể tan biến vào bóng tối......Đang rối rắm lắm đấy.
Cũng may em còn có vài nơi để đến trong những lúc lòng chẳng bình yên. Một trong những nơi em yêu thích nhất Sài Gòn là cái góc quán này. Yên tĩnh, bài trí đơn giản và có chút gì đó quen thuộc với những giấc mơ của em về ngôi nhà nhỏ có hàng rào sơn trắng phía trước. Em thích đến quán này tầm 3-4 giờ chiều khi ánh nắng vàng chiếu thẳng vào bờ tường cũ kỹ phía trước, cứ hệt như mình đang ngồi ở một nơi cổ kính nào ấy chứ không phải giữa Sài Gòn nhộn nhịp, ồn ào.
À và còn một điều nữa, ở đây giá cafe khá rẻ à nha.
Mảng tường cũ.