Nhân dịp nghĩ lể 2-9, tôi làm một chuyến về miền Tây cho biết miệt sông nước thế nào, tôi hứa hoài, hôm nay mới đi được. Tôi rủ bạn, bạn không đi thế là tôi vác ba lô lên đường một mình vậy. Tôi đã có một chuyến đi khá vui và mỹ mãn, tôi cười nhiều như là có thể giảm được 1 năm stress vậy, tôi gặp nhiều bạn trẻ dễ thương, tôi có nhiều cuộc nói chuyện vui vẻ, tôi có những chuyến tham quan miệt vườn, tôi hiểu được cái rộng lớn mênh mông, sự thanh bình của miền quê sông nước…thế đấy mọi chuyện cứ gọi là không thể chê vào đâu được. Nhìn cảnh sông nước bao la, tôi dường như hiểu hơn được cái sự thoải mái trong tính cách của người dân miền sông nước này.
Tới văn phòng Sinh đúng hẹn, đông người quá chừng, mọi người ai cũng bận rộn, chỉ có thể đi chơi vào ngày lễ thôi. Hơn 8h mọi người mới lên được xe, tôi háo hức bảo mình: “lên đường thôi”. Vì thấp người bé con, tôi “được” ngồi ở tận ghế cao tít sau cùng, bên cạnh anh người Ý cao những 1m95….buồn một chút. Lúc mới lên xe ai cũng tưởng tôi là người Nhật, he he, không biết tại sao, mắt tôi 2 mí đàng hoàng, mà tôi đi đâu có lao vun vút như mấy cô người Nhật đâu? Suốt chặng đường đầu ngồi im lặng, bắt đầu thấy hơi buồn rồi, cho tới khi xe ngừng lại chặng đầu tiên, cậu bé ngồi bên cạnh bắt chuyện, thế là tíu tít hoa chân múa tay. Rồi nói chuyện thêm với 2 cô bé cực kỳ dễ thương phía trước nữa, thế là nhập bọn, mọi người ai cũng tưởng là bọn tôi đi chung.
Trước tiên là phải vượt cái phà Hậu Giang, xong rồi lại được lên ghe tham quan chợ nổi Cái Bè, tiếc là trời đã khá trưa khi chúng tôi đến, chợ đã tan mất rồi.
Tiếp đến là tham quan lò làm kẹo dừa, lò cốm. Trên đường đi tôi phát hiện ra một điều khá thú vi, tôi phải reo lên thích thú khi trông thấy cái bản hiệu “Café Sông Tiền” treo bên cạnh ngôi nhà bé xíu nằm giữa sông Tiền rộng lớn. Có dịp phải đến đây uống café xem, chắc là sẽ rất tuyệt.
Ăn cơm xong xem như đã gần hết một ngày, chúng tôi lên đường về Cần Thơ, nhận phòng ở. Hai cô bé ngồi phía trước rủ tôi ở cùng, vậy là chẳng còn cảm thấy cô đơn nữa rồi.
Buổi tối, ở Cần Thơ trời mưa như trút, buồn. Nhưng rồi trời cũng ngớt, tụi tôi ra ngoài tìm gì đó để ăn. Chị tiếp tân cười thiệt tươi chỉ cho chúng tôi một quán ăn ngon ở Cần Thơ, chị còn chỉ chúng tôi đón xe lôi để đi đến đó. Lần đầu tiên tôi đi xe lôi, cảm giác thật thú vị, nhất là trong cái khí trời ẩm ướt khi cơn mưa chưa dứt hẳn. Không may là trời lại cúp điện, thế là trong không khí lãng mạn của ánh nến không kém phần “lãng xẹt” chúng tôi chén tì tì các món. Xong khoản ăn uống, thế là cả bọn kéo nhau đi hát karaoke. Mặc dầu trời mưa, ấy thế mà tìm lấy một phòng karaoke còn trống thiệt là khó, chà người miền Tây thích hát karaoke à???.Sau một trận karaoke tơi bời, đã quá nửa đêm rồi, về ngủ, còn ngày mai nữa mà.
Chương trình ngày hôm sau thật thú vị, tham quan chợ nổi Cái Răng. Thích nhất vẫn là chuyến du ngoạn vào sâu trong ruộng, quang cảnh thật thanh bình. Tôi đã biết được cây Mù U, cây Cà Na ra sao?, nhìn những cây cóc nặng trĩu quả buông thong xuống sông, tự nhiên thấy lòng vui đến lạ.
Hai ngày một đêm cùng sông nước làm tôi vui, kết thúc kỳ nghỉ lễ, không biết bao giờ mới được nghỉ tiếp?
Cùng Linh Chi và Lệ Quyên, 2 cô bé cực kỳ dễ mến
Địu đà cùng nón lá
Sông nước miền Tây
Bạn mới.
Cầu khỉ
Trái cóc ai đó vừa hái được.
Vọc nước.
Cầu Mỹ Thuận.
Coi ai sợ leo cầu khỉ kìa.
Chợ Cái Răng