27 thg 9, 2010

Sách ảnh để trang trí...

Em nhớ là mình gần như hét toáng lên khi được chị tặng cho quyển sách ảnh này.

Đó là một quyển sách của nhiếp ảnh Hans Silvester tên là Coulors and textures of Greek Islands. Em cực kỳ mê mẩn với khung hình chụp như thế này. Anh này đã chụp những thứ nhỏ bé, chi tiết, những hình ảnh dễ thương của muôn vàn thứ trên đảo Greek bằng máy phim (Leica 135-180mm, film Kodak 64-200)

Từ cái cửa sổ đầy rêu, hình ảnh bong sơn trên mạng thuyền, tới bóng đỗ ở những bậc thang..... , những cái móc treo quần áo cho tới những chiếc đinh gắn những poster quảng cáo. Mỗi chi tiết nhỏ ấy dường như là một tác phẩm nghệ thuật vậy. 

Em nhớ là mình đã ôm quyển sách xem đi xem lại hết mấy đêm mới hết sướng. Em có một cái bàn dài sau lưng cái bàn đọc, nơi em để những quyển sách đang đọc dở dang lên đó. Và em đã để quyển sách hình của mình lên cái bàn đó, mỗi sáng thức dậy lật một trang mới, cứ như là mình có vô số những bức tranh vậy....






Kiểu cắm hoa của Gà, hoa hái ngoài hiên, cắm vào bộ tách gốm rạng.

Gà Lôi đẹp trong góc nhìn của Ý Khôi!

_MG_4944
_MG_4946
Em đã có một ngày Chủ Nhật rất êm ái và nhẹ nhàng.
Em thức dậy, dọn dẹp nhà cửa, rồi nấu cơm trưa, rồi ăn trưa êm đềm bên mấy đứa em, thiếu Vịt Xim thôi.
Một buổi chiều chỉ nằm dài đọc truyện thôi, dạo này đầu óc em mụ mị ngập tràn trong những tiểu thuyết tình cảm của Trung Quốc.
Lúc đang nằm đọc sách thì bé Ý lôi máy chụp hình ra và chụp cho em, vì trong mắt bé Ý lúc đó, trông Lôi thật là đẹp. Nó làm em bất giác mỉm cười và chắc vì thế mà có được một giấc ngủ khá bình yên sau đó.
Tranh thủ lúc nghỉ trưa, lấy hình ra và up lên blog vì trưa ăn cơm bé Ý cứ giục mãi là up hình lên đi Lôi.

20 thg 9, 2010

vụn vặt về một chuyến đi

Hà Nội chỉ mới chớm Thu, trời đã dịu hẳn rồi, nhưng đâu đó cái nắng nóng, oi nồng vẫn còn.
Một thoáng thất vọng vì mùa Thu không có lá rơi vàng, không như trong trí tưởng tượng của em, nhưng chuyến đi vừa rồi, dù ngắn ngủi, dù gặp nhiều chuyện không hay vẫn đem lại cho em nhiều cảm xúc mới mẻ.
Thôi thì chuyện không hay không nên nói.
Em thích những con phố cũ kỹ già nua, như một giấc mơ nào đó xa xăm. Có những con phố ồn ào, nhưng cũng có những con phố yên ắng. Và em đặc biệt yêu thích những ô cửa nhuốm bụi thời gian, cũ kỹ, mộc mạc.
Hà Nội – những ổ khóa- Em chợt phát hiện ra, những ổ khóa ở Hà Nội nhiều vô kể, hình như mọi thứ đều cần phải khóa, và mọi thứ đều có chủ. Cái xe đạp khóa vào cánh cửa, cái ghế gỗ khóa vào cánh cửa, cái bình ga cũng khóa, bó tre, cái bàn….mọi thứ đều được khóa lại. Nhưng nhìn những ổ khóa trông rất dễ thương, nhìn chúng em có rất nhiều cảm xúc, khó diễn đạt lắm.
Em thích những gánh hàng hoa đầy màu sắc, ở Sài Gòn rất hiếm thấy những gánh hoa như thế.
Em thích cảm giác nhẹ nhõm khi ngồi đồ không cạnh bờ hồ, và khi được ngồi sau xe một cô bé đi lòng vòng.
Phải nói thêm một chút về cô bé này, nụ cười rất tươi, rất hiền. Khi gặp cô bé bổng chốc em thấy mình già nua, và thèm được tươi trẻ như em ấy. Một phút nào đó khi ngồi nói chuyện em đã tự hỏi, không biết những năm ở tuổi em mình như thế nào? Liệu mình có tươi tắn và hồn nhiên như thế không hay mình cũng đã già nua tự thuở nào.
Cám ơn Hà Yên về một buổi chiều rất đỗi dễ thương, được em kể cho nghe về Hà Nội, về Bắc Giang quê em, và về những câu chuyện khác nữa….

à uh, đã cảm thấy rất cô đơn khi mắc kẹt bởi một cơn mưa rất lớn, cứ như là mình đang đứng ở tận cùng thế giới vậy, và chẳng có một sợi dây nào liên kết với thế giới ngài kia như Banana Yoshimoto đã viết.

Đã có một đêm rất thức khuya rất buồn vì nghe chuyện của một anh bạn, rồi cảm thấy bất ổn. Thấy mình loay hoay, thấy chung quanh loay hoay, thấy thương cho những tình yêu chung quanh mình. Muốn xòe tay ra ôm hết thảy vào lòng, muốn cứu vớt tất cả…..nhưng bàn tay em thì bé nhỏ, em phải làm gì đây? Những yêu thương của em ạ, rồi đêm sẽ qua, rồi bình minh sẽ ló dạng, rồi sẽ bình yên cả thôi, tin em đi.

Vậy mà sáng hôm sau cũng ráng thức dậy sớm để ra cafe Đinh mà Hà Yên đã chỉ đường từ tối hôm trước. Mùi cafe, mùi khói thuốc và hơn bao giờ hết thấy thích mùi khói thuốc sáng hôm ấy. Đã bất chợt thèm một điếu thuốc.


Chỉ là lụn vụn mớ cảm xúc linh tinh về một chuyến đi.
       

10 thg 9, 2010

Tháng 9 mùa Thu

Em sẽ có một chuyến đi Hà Nội vào mùa Thu như em hằng mong ước. Em nghe nói mùa này ngoài ấy đẹp nhất.

Cũng như mọi lần trước, chuyến đi này không hề có một kế hoạch cụ thể nào. Chỉ là chị Hai tìm được vé giá rẻ, thế là em đi Hà Nội. Và trong đầu em cũng chẳng có một dự định trước nào cho 2 ngày ở Hà Nội cả.

Trước giờ đi, thì công việc lại cứ dồn dập và tới tấp, tự dưng thấy lo lắng vô cùng….ai chà lần nào đi cũng vậy.

Em dự định sẽ chẳng liên lạc với ai, nhưng rồi cũng gửi 2 cái email, một là mời ăn tối, hai là mời cafe.

Cô bé em mời cafe thì rất dịu dàng nhắn tin lại, em đón chị lúc 4h. Cô bé thiệt là dễ thương.

Em sẽ có 2  ngày mùa Thu đầu tiên trong đời.

Em sẽ ngó nghiêng căn nhà ngày xưa mà mẹ đã từng ở.

Sẽ lang thang và lòng vòng phố cổ.

Sẽ cafe đâu đó.

……