26 thg 3, 2007

Ngọt mà đắng!

Chẳng biết từ bao giờ, cuộc sống của tôi đã gắn liền với cái thứ nước uống đen ngòm đắng nghét kia. Cafe ấy!!!!
Mẹ bảo con gái mà uống nhiều cafe quá là không tốt, biết là vậy, chẳng thể nào bỏ được. Nghiện mà!!!
Từ khi còn bé xíu, lẫm đẫm trong rẫy với bố mẹ, cây cafe rất quen thuộc đối với tôi vì rẫy của Bố Mẹ bạt ngàn là cafe. Và tôi chẳng thể nào quên được cái hương thơm ngạt ngào cùng với tiếng bầy ong lá vo ve hút mật khi rẫy cafe vào mùa trổ hoa. Hoa cafe trắng lắm, cái màu trắng thật tinh khiết. Và cái vị ngọt của trái cafe lúc chín, cái mùi hăng hắc của vỏ cũng thật khó quên. Và dĩ nhiên cũng thật khó quên cái vị đậm đà pha lẫn vị đắng của tách cafe, hệt cuộc đời tôi vậy. Ngọt ngào pha lẫn đắng cay.
Lúc tôi còn bé, mỗi khi Mẹ pha cafe cho Bố, tôi thể nào cũng được ké một ly nước cafe dão pha đường ngọt sợt. Nhưng trong tâm trí tôi, cái ly nước dão có màu hơi nâu đó ngon tuyệt. Khi tôi đã có thể lon ton làm những việc lặt vặt. Mỗi khi thèm cafe bố lại bảo :"Pha cho bố ly cafe đi con gái!". Rồi lớn hơn tí nữa những lúc học bài khuya, hay những lúc dậy muộn vội vàng đi học, tôi luôn được bố pha cho tách cafe. Rồi đi học xa, rồi đi làm, tôi vẫn luôn thèm được bố pha cho tách cafe mỗi sáng.
Giờ đây giữa bộn bề cuộc sống, tôi hình như đã quên đi nhiều thứ, bỏ qua nhiều thứ, và vuột mất nhiều thứ. Nhưng cafe luôn là một kẻ đồng hành cùng tôi, bất kể ngày nắng hay mưa, đi làm hay không đi làm, buồn hay vui, bận rộn hay thong thả...
Tôi thích cái cảm giác sảng khóai khi bắt đầu ngày mới với tách cafe nóng hổi, thơm lừng. Và tôi cũng thích cái cảm giác tĩnh lặng, trầm tư khi ngồi nhâm nhi tại một góc quán nào đó, bỏ mặc cho cuộc sống bận rộn ngòai kia.
Bạn bè thường bảo tôi thật là hâm khi một mình đi uống cafe, không khéo người ta lại tửơng thất tình mất thôi. Nhưng tôi chẳng quan tâm, miễn là tôi cảm thấy thỏai mái, mặc cho ai nói gì thì nói. Đôi khi tôi ngồi đó, chẳng suy nghĩ gì, chỉ đơn giản là để cho tôi nghỉ ngơi theo đúng nghĩa của nó.
Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ ngưng uống cafe, ngưng uống cái thứ nước vừa ngọt vừa đắng ấy, vì đó là một phần của cuộc sống. Giống như những ngọt ngào và đắng cay luôn đồng hành cùng tôi.

20 thg 3, 2007

Những nơi tôi muốn ghé thăm!!!

Cửa sổ Hoa ở Venezia

Bồ câu ở quảng trường Saint Mark




Rừng lá phong ở tỉnh Nova Scotia


Đông Canada





Vườn nổi ở hồ InLe - Myanmar

Dòng kênh Grand ở Venezia - Italia.

Có ai sống mà không mong muốn ghé thăm nơi này nơi khác chứ? Như mọi người, tôi luôn mong muốn thăm những vùng miền khác nhau trên khắp địa cầu này. Thăm tất cả mọi nơi chắc là một mong muốn không bao giờ thành hiện thực, vì nếu có điều kiện để đi chắc tôi cũng không đủ thời gian để đi hết được.
Có những nơi mà trong lòng tôi ao ước được ghé thăm, vì đó là những nơi rất đẹp. Đó là những nơi mà nhất định tôi phải tận mắt chứng kiến trước khi mình không còn tồn tại.
Tôi muốn một lần ghé thăm Venezia (Venice) của đất nước Italia xinh đẹp. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy thành phố với không có xe hơi này, tôi muốn nằm trên con thuyền nhỏ trong một đêm êm ả để ngắm nhìn thành phố, ngắm bầu trời đêm của miền Địa Trung Hải. Tôi muốn đi thuyền trên dòng kênh Grand để tận mắt trông thấy những ngôi nhà thờ với những kiến trúc cổ uy nghi. Tôi muốn cho chim bồ câu ăn tại quảng trường Saint Mark trong ánh nắng vàng cuối ngày. Tôi muốn đi dạo trên những con đường nhỏ phía sau lưng thành phố để ngắm nhìn những ô của sổ với những chậu hoa sặc sở, hay ghé vào đâu đó để tìm cho mình những cái mặt nạ nhạc kịch mà chỉ có ở Venezia. Đó là nơi thứ nhất mà tôi muốn đến.
Còn nơi thứ hai ấy à, cũng tuyệt lắm. Tôi muốn đến miền Đông Canada vào cuối mùa thu khi mà rừng cây lá phong ( maple tree) đã chuyền dần từ màu vàng sang màu nâu. Tôi muốn đi dạo trên những con đường nhỏ dẫn vào rừng, trên đầu lá vàng rơi nhẹ, và tiếng sột soạt của đám lá khô theo nhịp của đôi chân. Tưorng tượng ra cảm giác ấy thật tuyệt, chắc tôi sẽ nghẹt thở mất nếu đến được nơi đó. Và còn tuyệt hơn nếu tay trong tay cùng với ai đó J
À tôi cũng muốn một lần đi dạo trong công viên đầy hoa Tulip sặc sỡ ở Hà Lan. Tham quá.
Một nơi nữa cũng rất gần đây thôi, chắc là tôi sẽ thực hiện được. Đó chính là hồ Inle của Myanmar. Tôi muốn mình được di hái cà chua trong vườn nổi trên mặt hồ vào lúc xế chiều, hay xem người dân đánh cá vào lúc sáng sớm.
Tôi hứa sẽ mang mình đến những nơi này. Tôi hứa đấy!!!!


17 thg 3, 2007

Tản mạn Tết

Nói là sẽ viết một entry cho Tết nhưng từ hôm xuống tới giờ mới viết được đây.

Tết luôn là một khái niệm thiêng liêng trong mỗi tâm hồn người Việt Nam. Tết là khoảng thời gian duy nhất mà cả nhà sum họp, quây quầng. Tết là khoảng thời gian mà mọi chuyện đều gác qua một bên và thay thế bằng sự nghỉ ngơi thoải mái, không phàn nàn, không nặng nhẹ nhau, luôn luôn tươi cười vì mọi người quan niệm rằng những ngày đầu tiên của năm mới sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến cả năm. Nếu bạn may mắn, vui vẻ, tươi tắn đầu năm thì có nghĩa là bạn sẽ may mắn vui vẻ trong năm đó. Vì thế mà mọi người ai cũng cố để có được những ngày đầu năm như mong muốn. "Tết mà!"

Mình cũng không là ngoại lệ, Tết với mình luôn là khoảng thời gian rất thiêng liêng. Luôn luôn về nhà để cảm nhận được cái không khí ấm cúng của gia đình. Tết luôn luôn thoải mái, không điện thoại, không bận rộn, không sự phàn nàn, không một áp lực nào cả chỉ có ăn thỏa thích, ngủ phủ phê mà không phải lo lắng về vấn đề gì. Cuộc đời sao nhẹ tênh!
Mình rất thích cái cảm giác mỗi sáng ngủ nướng, được bố khều khều bàn chân và nói " Dậy ăn sáng đi con". Và cái giọng trìu mến của mẹ " Ông để cho con nó ngủ, Tết mà, vất vả cả năm rồi". Mình nghĩ là mình sẽ đánh đổi - nếu có thể- nhiều năm cuộc sống để những cảm giác ấy sẽ còn mãi.
Thời khắc giao thừa cũng luôn là thời khắc đáng nhớ. Mẹ thường chuẩn bị một mâm trái cây thật tươi, cùng với hoa và bánh trái để cảm tạ trời đất cho một năm bình yên vừa qua. Mẹ không cho đứa nào ra khỏi nhà khi giao thừa cả, vì mẹ bảo đó là thời khắc linh thiêng, và bọn mình phải ở nhà. Năm nào cũng vậy, hễ nghe tiếng trống hoặc chiêng của người già gióng lên, báo hiệu năm mới đã tới. Mẹ ra ngoài tạ trời đất, và chị em bọn mình cũng cầu nguyện cho một năm mới bình an, sung túc.
Và phần háo hức nhất vẫn là phần nhận tiền mừng tuổi của bố mẹ. Giờ đây, chị em bọn bình đứa nào cũng lớn cả rồi, và có thể tự kiếm sống được. Nên tụi mình lại mừng tuổi lại bố mẹ...
Cả nhà khui chai rượu, cụng ly và chúc mừng năm mới. Năm nay vì không tìm thấy đồ khui rượu, thật vất vả mới có rượu để nâng ly. Dưới đây là đoạn phim quay được, mình luôn cười lớn mỗi khi xem. ha ha ha

16 thg 3, 2007

first entry

Vừa mới tạo ra nơi này, mới toe đây.
Mình là người luôn hoài niệm, mình chỉ viết được cho những gì đã xảy ra ngày hôm qua.Nhiều người bảo mình là kẻ thích gặm nhắm quá khứ, nhưng theo quan niệm của mình, điều đó cũng thật cần thiết. Mình không phải luôn đắm chìm trong sự giằn vặt của ngày hôm qua, ngất ngay những huy hoàng đã đạt được. Mình luôn luôn nhìn ngắm những sự việc đã xảy ra để rồi tự nhắc nhở mình phải hoàn thiện từng chút một để những lỗi lầm không thể xảy ra nữa.
Và những gì xảy ra hôm nay luôn mang mình về những ngày tháng trước đó, nó có thể là một nụ cười, một cái cau mày, một ngấn nước mắt hoặc những dòng suy nghĩ miên man, và hình như vui mừng vì mình thấy cuộc sống lại ghé thăm mình, vì mình thấy mình còn đâu đó...
Và nơi này chính là nơi để chia sẽ những thứ bất chợt mà cuộc sống mang lại.